[ Hắn không phải 721. ]
Thẩm Kha đưa ra phán đoán trong vòng vài giây ngắn ngủi, hắn đi vào vị trí 721 vừa đứng, ngước mắt nhìn hành lang dài sâu thẳm kia, “Có người muốn dẫn ta tới đây.”
Tựa hồ là để chứng minh suy đoán của hắn, ánh đèn trắng lạnh trên đầu lóe sáng rồi tắt, tro tàn màu đen tựa như bông tuyết bay lượn trên đỉnh đầu, tất cả đều đang ám chỉ hắn.
“Lấy 721 làm ngụy trang, thật không có thành ý chút nào.” Đầu ngón tay bạch ngọc của Thẩm Kha khẽ chạm vào vách tường, nụ cười trên khóe miệng nhạt đi, lùi về phía sau vài bước hướng bãi cỏ đi đến.
Sinh vật trong bóng tối dường như không ngờ Thẩm Kha hoàn toàn không có hứng thú, cũng không ra bài theo kịch bản, tro tàn bay xuống trên đỉnh đầu càng ngày càng nhiều, vách tường cũng dần dần xuất hiện dấu vết cháy xém.
Ngay khoảnh khắc hắn bước lên bãi cỏ, cả tòa trung tâm phục hồi chức năng giống như được tưới mấy trăm cân xăng, bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, ánh lửa nhảy lên nuốt chửng toàn bộ lối đi nhỏ.
Khuôn mặt trắng ngà của Thẩm Kha bị ánh lửa phủ lên một tầng màu ấm, đôi mắt nheo lại: 【 Phó bản này xác định không bị xâm lấn, không tan vỡ? 】
Nội dung phó bản được hiển thị trên sổ tay nhiệm vụ rất đơn giản, tổng cộng bảy ngày thời gian hạn chế, người chơi cần phải hoàn thành việc giải mê trong khoảng thời gian này, tìm kiếm thi thể để hồi sinh A Hòa, hắn chỉ cần làm người chơi đi tìm sổ nhật ký, cuối cùng đem chìa khóa trong trái tim giao cho người chơi là được, tất cả đều rõ ràng.
Dựa theo sự phát triển câu chuyện hiện tại mà xem, cái phó bản cấp thấp này còn ẩn giấu rất nhiều thứ.
Hệ thống: 【 Xác định nha, bên đài điều khiển chủ cấp phản hồi là tất cả bình thường đâu ~】
Thẩm Kha cân nhắc: 【 Đó là do ta đánh ra cốt truyện ẩn giấu? 】
Hệ thống tiên phong bố cáo miễn trách: 【 Không rõ ràng lắm, mỗi phó bản đều sẽ vì các loại nguyên nhân tự mình tiến hóa hoặc là thoái hóa, những điều này đều là nhân tố không thể kiểm soát, không liên quan đến hệ thống này nha ~】
Thẩm Kha bị trò chơi chỉ biết thu lợi nặng lời này làm cho trầm mặc, may mắn hắn không có huyết áp cao.
Ngọn lửa này đối với hắn mà nói chỉ có độ ấm mà không thể tạo thành tổn thương thực chất, hắn trực tiếp xuyên qua ngọn lửa trở về bãi cỏ.
Trận lửa lớn từ trên trời giáng xuống này nuốt chửng cây cối, bãi cỏ, vườn hoa, chúng trở thành vật liệu dẫn cháy tốt nhất, phát ra tiếng “bộp bộp”.
Thẩm Kha tìm khắp mọi ngóc ngách của bãi cỏ này, ngọn lửa vặn vẹo xông thẳng lên trời, mà những đứa trẻ ban đầu đáng lẽ đang chơi đùa lại không thấy một đứa nào.
Không thấy được trẻ em hắn trong lòng đã có đại khái suy đoán, không nhanh không chậm thưởng thức một hồi lâu kiến trúc đang đổ nát mới thong dong đi vòng trở lại bệnh viện.
[ Đây không phải rõ ràng làm ta quang minh chính đại đi dạo sao? ]
Hắn quẹo qua vài hành lang, quả nhiên, bất luận là trẻ em, bác sĩ, hộ sĩ hay là người chơi, đều phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian, cả tòa bệnh viện trong nháy mắt mất đi sức sống.
Người bình thường trong hoàn cảnh này rất có thể sẽ kinh hoảng, nhưng Thẩm Kha sẽ không. Hắn thả chậm bước chân đi dạo từ đông sang tây, xuyên qua trong bệnh viện khói đặc cuồn cuộn, nhìn cầu thang bị đặt biển cấm vào, tắt tiếng sau trực tiếp nhấc chân lên lầu hai.
Đúng vậy, bệnh viện trẻ em này có lầu hai, khu cư trú của bác sĩ và tất cả hộ sĩ, cùng với một số kho hàng đều được thiết lập ở lầu hai, để bảo vệ trẻ em, cầu thang này thiết lập rất lệch, cố ý xa rời khu vực trẻ em sẽ đi qua.
“Nơi này, còn rất lớn.”
So với tầng dưới, hành lang đan xen ngang dọc ở lầu hai đơn giản hơn rất nhiều, nơi này chỉ có hai lối đi nhỏ, một bên là kho hàng, một bên là ký túc xá của bác sĩ và hộ sĩ.
Thẩm Kha mỗi lần đi ngang qua một phòng, đều thử đẩy cửa một chút, tiếc nuối là cửa đều khóa.
“Tiểu Kha.”
Ngay lúc hắn nhìn thấy phòng số 03, ý đồ cạy khóa, người vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối kiềm chế không được.
Giọng nói kia xa xăm và mông lung, xuyên qua tầng tầng sương mù dày đặc truyền đến tai hắn, nghe không rõ lắm.
Động tác trên tay Thẩm Kha không ngừng, không hề để ý đáp lời: “Ta đây, ngươi ở đâu?”
“Tiểu Kha…” Giọng nói kia tiếp tục gọi hắn.
Thẩm Kha ném ổ khóa đã tháo xuống xuống đất, đi vào căn phòng: “Có chuyện thì nói, thời gian của ta rất quý giá.”
[ Giọng nói không đặc biệt non nớt, tuổi hẳn là ở phạm vi 14-18, theo ta được biết, trong số trẻ em tuổi vượt qua 14 rất ít. ]
Phòng của & ở vị trí chính giữa nhất, lửa cháy từ hai bên, nó chưa hoàn toàn bị lửa lớn bao vây. Trong phòng trừ một tấm nệm bị cháy một nửa ra, sạch sẽ không có thứ gì.
Thẩm Kha kiểm tra tấm nệm bị cháy một nửa, ngoài ý muốn trong gối đầu rung lắc rơi ra một tờ Đơn ý kiến cá nhân.
“Ta không đồng ý khởi động kế hoạch sáng tạo 1, sau khi trải qua kiểm tra đo lường đại não 1 nhiều phương diện phát hiện hắn có tính không ổn định mãnh liệt, không đủ để duy trì thế giới.”
Mở đầu là một câu viết tay như thế, sau đó đính kèm các loại số liệu thí nghiệm, lấy đó để chứng minh kế hoạch này cũng không phải một hành động sáng suốt.
[ Thế giới? Tương tự với nơi ta hiện tại đang ở sao? ]
Giọng nói bên tai đúng lúc lại vang lên, hắn dường như biết Thẩm Kha lúc này đang suy nghĩ gì: “Như ngươi đã thấy, bác sĩ bệnh viện này muốn tạo ra một 1 cường đại để duy trì thế giới không sụp đổ, nhưng bọn họ làm như vậy chỉ sẽ mang đến tai nạn.”
Thẩm Kha gấp giấy lại bỏ vào túi mình, tiện tay đóng cửa xong, mày nhẹ nhướng: “Ngươi nói cho ta những điều này là muốn ta giúp ngươi việc gì sao? Bạn của ta A Hòa?”
Nghe được hắn chính xác hô ra tên của mình, giọng nói trầm mặc một hồi, sau đó thở dài: “Ngươi rất thông minh, ta ở phòng mỹ thuật, thực xin lỗi không có cách nào đi tìm ngươi.”
Thẩm Kha lúc này không có lại tiếp tục đi dạo, hắn xoay người hướng xuống lầu bước nhanh đi đến.
Hắn đã xác định đây là một cái ảo cảnh, một phó bản lại thay đổi thế nào, người chơi là yếu tố không thể thiếu, khi người chơi không tồn tại, mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết.
Đây là một cái ảo cảnh được bịa đặt ra nhằm vào hắn, hơn nữa không phải hắn vội vã thoát ra khỏi ảo cảnh này, mà là người chế tạo ảo cảnh này vội vã tìm hắn.
Hắn không tin người ở nơi tối tăm này dám vẫn luôn giam cầm ở bên trong này, sáng tạo một cái ảo cảnh trước hết sẽ tiêu hao là năng lượng, hắn có đủ thời gian để cùng đối phương hao tổn.
Thẩm Kha đi vào hành lang mà buổi sáng mới vừa đi qua kia, cửa phòng mỹ thuật mở rộng. Căn phòng học này vẫn duy trì sự trắng tinh và sáng sủa thông thoáng, trên mỗi giá vẽ đều có một bức tranh nét bút giản dị màu sắc tươi sáng, phong cách không giống nhau, miêu tả sự kỳ vọng của tác giả đối với thế giới tốt đẹp này.
Một bóng đen mơ hồ từ trên bục giảng đi xuống, hắn dừng chân trước các bức họa, lưu luyến v**t v* từng tờ giấy vẽ.
“Ngươi biết không? Ước mơ của ta đã từng là trở thành một họa sĩ, ta từng đứng ở nơi này, tự tay dạy mỗi đứa trẻ vẽ ra những điều mình muốn nói.” Giọng nói truyền ra từ trong bóng đen.
Thẩm Kha đứng ở cửa không tùy tiện đi vào, trong đầu kiểm tra tài liệu về A Hòa, đối phương trong hồ sơ trung tâm ghi chép thiếu đáng thương, thậm chí ngay cả một bức ảnh hoàn chỉnh cũng không có.
“Không ngờ lúc còn sống ta cả đời sống trong nhà giam, sau khi chết ta lại suýt chút nữa thực hiện được giấc mơ này.” Ngữ khí của bóng đen có sự lưu luyến và bất đắc dĩ, như là biểu thị kết cục cũng không tốt đẹp, hắn quay lưng lại với những bức họa này trở lại bục giảng, trong tay có thêm một con dao găm sắc bén.
“Thế giới này do ta tự tay chế tạo, ngươi đã thấy qua, sinh hoạt ở nơi này đều là những đứa trẻ thực lực không mạnh. Điều ta làm bấy lâu nay, chính là dạy dỗ chúng cố gắng tồn tại theo cách riêng của mình dưới quy tắc trò chơi, không bị thế giới tràn đầy tuyệt vọng này đồng hóa.”
“Nhưng mà thế giới cổ tích, lại có thể tồn tại được bao lâu đâu? Cho đến cuối cùng ta giật mình kinh ngạc nhận ra, làm tất cả đều chỉ là vô ích mà thôi.”
Bóng đen hai tay nắm lấy dao nhọn, nhắm ngay cổ mình từng chút từng chút giơ lên.
“Giá trị ngươi sáng tạo ra cũng không thể do một mình ngươi đánh giá, ngươi nên hỏi những đứa trẻ mà ngươi coi trọng, ta tin tưởng bọn chúng nhất định là cảm kích ngươi.” Thẩm Kha vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe rốt cuộc mở miệng nói chuyện, hắn chậm rãi mà kiên định bước vào phòng học này, đi về phía bóng đen.
Thẩm Kha chìa tay về phía hắn: “Ngươi đưa con dao đó cho ta trước, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”
Bóng đen lắc đầu, hắn vẫn tiếp tục hành động tự sát chậm rãi trên tay, cảm xúc tuyệt vọng lại biến mất rất nhiều.
“Không có thời gian, nơi ngươi hiện tại đang ở kỳ thật là thế giới tinh thần của ta, trung tâm phục hồi chức năng chân thật vẫn bị virus hồi sinh chiếm lĩnh, khi năng lượng còn lại của ta không chống đỡ được thế giới tinh thần này, những đứa trẻ may mắn còn tồn tại sẽ bị virus hiện thực khống chế, một khi bị cảm nhiễm, chúng sẽ biến thành cái xác không hồn.”
“Các bác sĩ sắp tạo ra 1, bọn họ hy vọng 1 có thể thay thế ta chống đỡ thế giới tinh thần này, nếu ta bị thay thế, bác sĩ tham gia sẽ trở thành Chúa sáng thế mới của thế giới này. Nhưng 1 không phải ta, cũng không thể trở thành ta, bọn họ vô pháp chế tạo một công cụ hoàn toàn nghe lời, 1 được tạo ra thông qua phương thức hiến tế những người vô tội, chỉ sẽ biến thành quái vật giống như kẻ xâm lấn.”
Mũi dao của bóng đen đã đâm vào được một nửa, máu trên người chảy ròng ròng.
“Ta biết ngươi còn có rất nhiều nghi vấn, tìm thấy đại não của ta, nơi đó ghi lại một bộ phận đáp án, xin ngươi nhất định phải giúp ta bảo vệ tốt trẻ em, đi hủy diệt 1.”
Bóng đen thậm chí không hề cầu xin Thẩm Kha đi hồi sinh mình, chỉ là bảo hắn bảo vệ tốt trẻ em.
“Cho nên 1 ở nơi nào? Ta nên làm thế nào đi hủy diệt hắn?” Thẩm Kha hỏi vài vấn đề đối với bóng đen đang kề bên tử vong, đồng thời hắn đã đi tới bên cạnh bục giảng, ngay khi chữ cuối cùng vừa dứt, mũi chân dùng sức, một cái nhào lên, một tay ôm lấy eo đối phương một tay đoạt dao.
Hắn không ngờ bóng đen căn bản không dùng sức, hoặc là hắn quá suy nhược rồi, dao dễ dàng liền đoạt xuống, nhưng chính hắn nhào qua đi thì chân đụng vào bục giảng, làm vỡ cái bình hoa đặt trên đó, mảnh vỡ văng khắp nơi, vừa lúc cắt vào cánh tay.
Vết thương hơi sâu, máu của bóng đen lẫn với máu trên cánh tay trắng nõn của Thẩm Kha bắt đầu chảy xuống.
Bóng đen cũng không dự đoán được sẽ làm Thẩm Kha bị thương, đem sương đen bao phủ lên cánh tay Thẩm Kha, giúp hắn tạm thời cầm máu.
Làm xong những điều này, hình dáng hình người mơ hồ của hắn trở nên càng thêm hư ảo: “Dùng con dao này đâm vào trái tim hắn.”
Bóng đen đưa dao cho Thẩm Kha, “Còn có, cẩn thận… 23.”
Nói xong câu cuối cùng này, hắn đưa tay ôm lấy Thẩm Kha, ngay sau đó tiêu tán.
Theo bóng đen tiêu tán, trận lửa lớn hừng hực này cũng giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, đổ nát không còn dấu vết.
Thẩm Kha còn đang sắp xếp lại thông tin: “……”
Có thể làm tốt ba yếu tố tường thuật không, nguyên nhân gây ra, quá trình, kết cục rõ ràng một chút đi, đừng làm người giải đố chứ!
…………
“Tiểu Kha Kha?! Ngươi… Ngươi đang làm gì?!” Lý Vân Hồng phát hiện phòng mỹ thuật có người, trong nháy mắt liền ẩn nấp dưới cửa, khi nhìn rõ người đó là ai, không kiềm chế được sự kinh ngạc trong lòng.
Thiếu niên xách theo con dao dính máu, tay áo bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm, lưỡi dao sắc bén dưới ánh sáng phản chiếu hàn quang. Mảnh vỡ bình hoa rơi rụng đầy đất, một vật thể huyết nhục mơ hồ đang nằm trên mặt đất.
Đồng tử Lý Vân Hồng hơi co lại, nàng quét một vòng phòng mỹ thuật, bên trong xác thật chỉ đứng thiếu niên một mình, không có dấu vết vật lộn, máu trên người đại khái chính là của chính hắn.
Thiếu niên bị kinh động sau, nắm dao càng chặt, giống một con thỏ trắng nhỏ kinh hãi, bất an do dự.
“Đừng sợ đừng sợ, chúng ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi đưa con dao đó cho ta trước.”
Lý Vân Hồng một bước dài xông lên, nàng không đi nhặt đồ vật trên mặt đất, mà là đè lại tay thiếu niên cầm dao, kéo hắn vào lòng mình.
Thẩm Kha đang giả vờ phát bệnh để qua cửa: “?”
Lời này nghe quen tai quá, hắn vừa mới nói với A Hòa, thật là phong thủy luân phiên chuyển.
Lý Vân Hồng nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng Thẩm Kha trong lòng, ý đồ lừa gạt hắn buông dao: “Ngoan, đưa nó cho ta, thứ này rất nguy hiểm, sẽ làm tổn thương chính mình.”
Môi đỏ Thẩm Kha mím thành một đường thẳng, tròng mắt sáng ngời bị sương mù làm mờ, quyết định giả vờ giống thêm một chút, múa may hai tay giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương.
Tạ Dục đi vào từ cửa sau khẽ nhíu mày, ngữ khí không thiện nói: “Buông tay.”
Lý Vân Hồng không dao động, “Vạn nhất hắn phát bệnh tiếp tục tổn thương chính mình thì làm sao bây giờ?”
Tạ Dục trầm mặc một lát, xé rách một bên màn che, nửa ngồi xổm xuống thân đem con dao găm trên tay thiếu niên quấn quanh lại, thắt nút: “Có thể, buông ra.”
Lý Vân Hồng sách một tiếng, mu bàn tay chạm chạm mặt thiếu niên, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lát nữa ta băng bó vết thương cho ngươi một chút, ngươi không cần nhúc nhích nha.”
Nàng vẫn là như thế gần gũi đánh giá thiếu niên này, đối phương trong lòng nàng giãy giụa một lát, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tầng ửng hồng mỏng, đồng tử đen như gỗ mun thấm ướt, mọi phương thức biểu đạt cảm xúc của hắn đều là mỉm cười, nhìn vừa đáng thương vừa ủy khuất.
Nói thật, sau khi điều tra ra đại khái cốt truyện, nàng nhìn thiếu niên mắc hội chứng thiên sứ, trong lòng có vài phần thương tiếc. Người bảo bối xinh đẹp như vậy còn không kịp, làm sao có thể cầm đi làm vật phẩm tế máu chứ.
Lý Vân Hồng kỳ thật giữa trưa đã đến phòng mỹ thuật, khi đó nàng liền phát hiện trong bình hoa có đặt một cánh tay đứt lìa, nhưng thời gian nghỉ trưa có hạn, nàng ý thức được không có cách nào dựa vào sức lực của mình mang đi cánh tay đứt lìa này sau, đạp lên phút cuối cùng rời đi.
Buổi chiều, nàng cùng Tạ Dục được phân công phụ trách trông trẻ con ở phòng học piano, nàng chủ động cùng đối phương chia sẻ một chút manh mối, muốn cùng nhau thương lượng ra biện pháp trước, không ngờ Tạ Dục một câu cũng không nói, trực tiếp ném ra một đạo cụ che chắn tầm mắt, sạch sẽ lưu loát mà đi rồi.
Lý Vân Hồng tự nhiên sẽ không để mình ở vào thế bị động, nàng quyết đoán cũng sử dụng một cái Thủ thuật che mắt, lúc này ở trên đường đi học nếu có hộ sĩ gọi bọn họ nói liền sẽ phát hiện, hộ sĩ mới đến trong phòng học đã đều chạy hết.
Thẩm Kha cảm thấy giả vờ cũng đủ rồi, liền lại khôi phục bộ dáng yên tĩnh nhất quán, dùng một bộ biểu tình ngây thơ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghiêng đầu ngẩn ngơ.
Lý Vân Hồng từ trong túi lấy ra một lọ povidone cẩn thận rửa sạch máu trên cánh tay hắn, quấn băng gạc xong, ánh mắt lướt qua thấy động tác Tạ Dục khom lưng nhặt lấy cánh tay đứt lìa trên mặt đất, nàng nói với tốc độ rất nhanh: “Quay người đi.”
Nàng sợ thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy lại bị k*ch th*ch, chờ đến khi Tạ Dục dùng vải bọc kín cánh tay đứt lìa, nàng mới hỏi: “Ngươi có thể chạm vào thứ này?”
Tạ Dục ừ một tiếng, trực tiếp đem cánh tay đứt lìa nhét vào trong túi mình.
Lý Vân Hồng rất bất mãn hành động này của hắn, bất quá không nói thêm gì trước mặt thiếu niên.
Nàng trong đầu lướt qua một lần chuyện vừa mới xảy ra, đầu tiên là thiếu niên đánh vỡ bình hoa, sau đó bọn họ liền có thể chạm vào cánh tay đứt lìa bên trong, phải biết trước đó, nàng ngay cả bình hoa cũng không chạm vào được.
“Là vì hắn.” Ngữ khí Lý Vân Hồng chắc chắn nhìn thiếu niên trước mặt, “Xem ra hành động tiếp theo của chúng ta cần phải mang theo hắn mới được.”
Tạ Dục liếc nàng một cái, dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, nói một câu với Thẩm Kha: “Đi thôi.”
Thái độ nhìn như không thấy này, là hoàn toàn xem Lý Vân Hồng như không khí.