Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 228

"Bốp bốp bốp..." Thời điểm dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậu, Dương Tuệ Dĩnh cong khóe miệng.

Cô ta biết, bản thân đã thành công.

Quả nhiên, cô ta vừa mới xuống đài không lâu, đã lập tức có người tới tìm cô ta.

"Xin chào Dương tiểu thư, tôi là trợ lý của chỉ huy ban nhạc Nịnh Mông Thụ. Mạo muội muốn dò hỏi một chút, khúc nhạc vừa rồi, có phải là tự cô sáng tác không?" Người tới mặc tây trang giày da, nở nụ cười hiền lành.

Dương Tuệ Dĩnh rụt rè gật đầu: "Lúc trước tôi từng thực tập ở một ban nhạc nhỏ, thời gian một năm này, xem như đã trải qua các loại chua ngọt đắng cay, bản nhạc《Ánh Mặt Trời》này, là căn cứ vào trải nghiệm một năm này của tôi mà sáng tác."

Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: "Từng trải qua vô số mưa gió suy sụp, vẫn kiên cường không buông tay, cuối cùng tìm được ánh mặt trời thuộc về mình. Ngụ ý trong bản nhạc của Dương tiểu thư thật không tồi."


Dương Tuệ Dĩnh vẫn mỉm cười.

Hai người lại tùy tiện hàn huyên trong chốc lát, người đàn ông kia cho Dương Tuệ Dĩnh một tấm danh thiếp rồi rời đi.

Chờ đến khi người đàn ông rời đi, Dương Tuệ Dĩnh mới ức chế không được lộ ra vui mừng: Ban nhạc Nịnh Mông Thụ, đây chính là ban nhạc lớn số một số hai của nước, thành viên bên trong đều thuộc danh gia vọng tộc, những người còn lại cũng là những âm nhạc gia có chút tiếng tăm.

Một ban nhạc thế này, sẽ không dễ gì chủ động mời người khác, mà đối phương có thể tới tìm cô ta, cũng chứng minh là có ý mời cô ta vào.

Tâm tình cô ta cực tốt trở về ký túc xá,  những người khác trong kí túc xá đều biết cô ta bước lên sân khấu lớn của lễ tốt nghiệp, sôi nổi chúc mừng.

Ngay cả Tiếu Lâm cũng tỏ ra như những khúc mắc trước đó của hai người chưa từng tồn tại, cười chúc mừng: "Chúc mừng cậu nha Tuệ Dĩnh, nói không chừng ký túc xá chúng ta sau này sẽ có một vị đại âm nhạc gia."


Dương Tuệ Dĩnh nhìn cô ta một cái, không nóng không lạnh nói: "Sao mà bằng cậu được, chưa tốt nghiệp đã ký kết hợp đồng với ban nhạc Tây Hải."

Tiếu Lâm trên mặt tươi cười cứng lại, biết cô ta còn để ý chèn ép của mình lúc trước, ngượng ngùng cười rời đi.

Dương Tuệ Dĩnh cười nhạo một tiếng, lúc cô ta nghèo túng thì bỏ đá xuống giếng, lúc này nhìn thấy mình xoay người, lại muốn lôi kéo làm quen, thật sự coi mình là con ngu à?

Người lúc trước liên hệ với Dương Tuệ Dĩnh cũng đã trở về ban nhạc.

"Phong lão." Hắn cung kính nói với một lão giả hình dung khá gầy guộc.

"Sao rồi?" Lão giả được gọi là Phong lão hỏi.

Người đàn ông nói: "Dương tiểu thư tự xưng khúc 《Ánh Mặt Trời》này là đích thân cô ấy sáng tác, là căn cứ vào những cảm xúc khi thực tập ở một ban nhạc nhỏ từ một năm trước."


Phong lão nghe vậy nhíu mày: "Bản nhạc này hết nửa phần đầu là loại cảm xúc nặng nề, tuyệt vọng muốn thực chất hóa, cô ấy đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì trong ban nhạc kia? Mà ngay cả dục vọng muốn sống cũng không có?"

Tác phẩm là một vật dẫn tốt nhất để biểu đạt tình cảm, như Phong lão là một nhạc gia chuyên nghiệp, đương nhiên liếc mắt một cái là có thể tinh chuẩn được thứ mà tác phẩm này muốn biểu đạt.

Dương Tuệ Dĩnh cũng không biết người ta còn đang thảo luận về tác phẩm của cô ta, trên thực tế Cố Thịnh Nhân còn chưa kịp đặt tên, 《Ánh Mặt Trời》 cũng bất quá là Dương Tuệ Dĩnh căn cứ vào những gì mà mình lý giải về tác phẩm này.

Nhưng cô ta thật sự đã dấy lên cơn sốt vì tác phẩm này.
Toàn bộ âm học viện âm nhạc đều biết ban dương cầm có một thiên tài, một người tỏa sáng trên sân khấu lễ tốt nghiệp, sáng tác ra tác phẩm khiến các đại sư cấp thế giới khen ngợi không thôi.

Dương Tuệ Dĩnh nhân được lời mời nhiều không kể xiết, nhưng cô ta vẫn chưa hồi đáp, cô ta đang đợi tin tức của ban nhạc Nịnh Mông Thụ.

Dương Tuệ Dĩnh có tự tin, người có thể sáng tác ra tác phẩm như 《Ánh Mặt Trời》 là cô ta, chỉ cần là một ban nhạc thật tinh mắt, khẳng định sẽ không bỏ qua.  

Bình Luận (0)
Comment