Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 229

Cố Thịnh Nhân biết rõ những chuyện kia.

Nhưng hiện giờ cô là Ninh Chiêu, là một Ninh Chiêu hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện của thế giới bên ngoài, cho nên cô "hoàn toàn không biết gì" về những chuyện mà Dương Tuệ Dĩnh làm.

Cô chuẩn bị cho Dương Tuệ Dĩnh một phần đại lễ vật.

Sinh nhật mười tám tuổi của Ninh Chiêu rất nhanh đã đến.

Đường gia đối xử với Ninh Chiêu như con gái ruột, hai năm trước bởi vì bệnh tình của cô chưa ổn định, bọn họ cũng không dám để cô thấy người sống.

Hiện giờ Ninh Chiêu đã ổn hơn rất nhiều, mẹ Đường liền quyết định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho cô, tuyên bố với ngoại giới về sự tồn tại của Ninh Chiêu.

Lấy thực lực của nhà họ Đường, sở mời khách nhân cơ hội chiếm cứ Đế Đô hai phần ba nhân vật nổi tiếng.


Bởi vì Ninh Chiêu thích âm nhạc, Đường mẫu còn cố ý tiêu phí đại đại giới thỉnh quốc nội trứ danh dàn nhạc tiến đến diễn tấu.

Trùng hợp thực, này chi dàn nhạc, đúng là Nịnh Mông Thụ dàn nhạc.

“Phong lão, chẳng qua là ăn sinh nhật một tiểu bối thôi, ngài không cần tự mình qua đâu nhỉ?” Trợ lý của hắn thấp giọng nói.

Phong lão lắc đầu: “Thằng già Đường Thanh Sơn kia, nếu như tôi không tự mình qua, ngày mai hắn có thể gϊếŧ đến cả nhà tôi cũng nên.”

Đường Thanh Sơn chính là cha Đường, đối với tính của người bạn già này, Phong lão hiểu rất rõ.

Cha Đường và mẹ Đường mỗi người một bên, đứng bên người Ninh Chiêu, giới thiệu Ninh Chiêu với các tân khách.

Bọn họ diễn xuất như vậy, cũng khiến tất cả mọi người hiểu rõ, địa vị của cô gái này ở nhà họ Đường, chỉ sợ không thấp.


Có người cẩn thận phát hiện, tuy rằng Ninh Chiêu vẫn duy trì mỉm cười suốt cả hành trình, nhưng hình như không nói được bao nhiêu. Bọn họ còn thầm than cô gái này hình như hướng nội quá mức.

Thẳng đến khi tiệc tối sắp bắt đầu, Cố Thịnh Nhân đột nhiên đi về phía chỗ thủ tịch dương cầm của ban nhạc Nịnh Mông Thụ.

Đương nhiên Đường Chung Dịch cũng đi cùng với cô.

Cố Thịnh Nhân liếc mắt một cái nhìn Đường Chung Dịch, anh lập tức hiểu ý của cô.

“Có thể mượn dùng dương cầm của ngươi một chút hay không?” Đường Chung Dịch không rõ vì sao Chiêu Chiêu đột nhiên muốn dương cầm, nhưng vẫn nho nhã lễ độ hỏi.

Sắc mặt của thủ tịch dương cầm ban nhạc Nịnh Mông Thụ không dễ coi, có thể trở thành thành viên của ban nhạc Nịnh Mông Thụ, hắn cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới âm nhạc, đây là dương cầm tư nhân của chính hắn, hao không biết bao nhiêu tiền thuê đại sư danh gia thủ công chế tác nên, không dễ gì cho người ta chạm vào.


Hắn đang chuẩn bị cự tuyệt, Phong lão bên cạnh nhìn lại: “Lệnh Chi, cho tôi chút mặt mũi đi, hôm nay là sinh nhật cô bé này, cậu cho nó chạm vào bảo bối của cậu một lát đi.”

Hắn từng nghe bạn già của mình nói về cô bé tên Ninh Chiêu này, biết là vợ tương lai của tên nhóc Đường Chung Dịch này, đương nhiên không thể khiến cô bé này mất mặt.

Phong lão đã mở miệng, thủ tịch cũng không thể cự tuyệt, hắn đứng dậy đi sang một bên. Trong lòng còn thầm mắng: Nếu trình độ của cô bé này mà quá kém, dù nói thế nào hắn cũng sẽ không để nó tiếp tục đàn, vũ nhục dương cầm bảo bối của hắn.

Cố Thịnh Nhân dường như không thấy sắc mặt của thủ tịch, cô bình thản ung dung ngồi xuống, rồi mới nhìn Đường Chung Dịch, nở một nụ cười.

“Đây là bản nhạc sáng tác vì anh.” Cô chớp chớp mắt với anh.
Đường Chung Dịch dịu dàng nhìn cô.

Động tĩnh bên này của bọn họ cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít khách khứa, vừa nghe đến bản nhạc Ninh Chiêu sáng tác vì cậu hai, lại nhìn xem bộ dáng của hai người, lại nhìn bộ dáng thấy nhiều không trách của vợ chồng Đường Thanh Sơn, không ít người thầm so đo về địa vị của Ninh Chiêu.

Tay của Ninh Chiêu vào khoảnh khắc chạm vào phím đàn, khí chất cả người đều biến hóa.

Biểu tình của cô tựa bi tựa hỉ, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc vang lên theo mỗi lần cô nhấn phím.

Thủ tịch bên cạnh cùng với bọn Phong lão đã thay đổi sắc mặt.

Bình Luận (0)
Comment