"Không biết chư vị đại nhân, có muốn cho bổn cung cùng tiểu hoàng tử trong bụng ta, tuẫn táng theo tiên đế sao?!"
Một câu này tuy là dò hỏi các vị văn võ bá quan trong Dưỡng Tâm Điện.
Nhưng ánh mắt Phong Hoa lại chậm rãi chuyển hướng tới một người ——
Tiêu Phượng Đình.
Nàng trong lòng biết rõ, ở đây sợ rằng chỉ có vị Nhiếp Chính Vương này, mới là kẻ nắm giữ toàn bộ quyền hành, quyền sinh sát trong tay ở triều Đại Hạ.
Tiêu Phượng Đình hơi rũ xuống đôi mi nhỏ dài cong cong, mắt đen sâu thẳm, khoác lớp áo tím hoa lệ trên người mà đứng thẳng ở nơi đó.
Kinh diễm như tiên nhân trên cao, cùng những người ở nơi này đối lập mười phần.
Hắn vẫn chưa đáp lại ánh mắt của Phong Hoa.
Dường như một màn khôi hài trước mắt này thực sự quá buồn cười, tuy nhiên cũng không đáng giá được hắn chú ý tới.
Lý Toàn nghe vậy lại ngây ngẩn cả người: "Chuyện này..."
Vị thái giám tổng quản này, tựa hồ còn muốn nói việc gì đó nhưng lại bị Phong Hoa đánh gãy.
"Trong di chiếu, tựa hồ cũng không nói rằng, nếu phi tần có thai, vẫn phải tuẫn táng đi?"
"Trước mắt bổn cung có mang hài tử mồ côi tiên đế từ trong bụng mẹ, các ngươi nếu còn muốn buộc bổn cung tuẫn táng..."
"Như thế nào, đây là muốn hủy diệt huyết mạch của người sao?!"
Thiếu nữ âm thanh mát lạnh như châu ngọc chạm vào nhau, vốn nên thanh thúy diễm lệ, lại mang theo phong thái mẫu nghi thiên hạ làm người người kinh sợ.
Phong Hoa đang đánh cược.
Những phi tần lần lượt bị kéo đi tuẫn táng, cơ hồ muốn dọn đi tòan bộ hậu cung.
Từ điểm này có thể thấy được, vị hoàng đế vừa mới băng hà kia, tựa hồ cũng không có nhiều con nối dõi.
Phải biết rằng, trong hoàng thất cổ đại, con vua cùng với huyết mạch truyền thừa là cực kỳ quan trọng.
Nàng đánh cược trong triều đại cổ hủ này văn võ bá quan không quá kiên trì muốn một vị hoàng hậu như nàng dựa theo ý chỉ tuẫn táng, vẫn nên lựa chọn lưu lại... huyết mạch hiếm hoi này của tiên đế thì hơn!
Còn về việc hài tử từ đâu tới đây, vị nguyên chủ Hoàng Hậu Khương Tự Cẩm tâm nguyện là cái gì...
Tại thời khắc sinh tử trước mặt, hết thảy đều phải nén lại, phải nhượng bộ.
Tồn tại rồi mới có thể thương lượng tốt với nhau.
Đã chết rồi thì
—— còn trông cậy ai hoàn thành tâm nguyện cho ngươi chứ?
Làm Phong Hoa không nghĩ tới chính là, người đầu tiên chủ động đứng ra cầu tình cho nàng, không phải kẻ được xưng trung quân ái quốc nhất ở đây Ngự Sử Đài đại thần, mà là...
Một vị thiếu niên thân mặc đồ tang.
Thiếu niên bất quá chỉ có 15-16 tuổi, ở cái tuổi này tuổi khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt ngây ngô.
Thân hình tinh tế đơn bạc, như một gốc cây trúc xanh thon dài, cực kì có lễ nghi phong phạm của hoàng thất.
Hắn tiến lên vài bước.
Tay áo tang rộng rãi đang rũ xuống của thiếu niên nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một đoạn cổ tay tinh xảo như ngọc, thái độ hơi hơi cung kính hướng về phía nam tử mang triều phục màu tím, chắp tay nói:
"Hoàng thúc,... mẫu hậu nói, nói có lý, hoàng tộc Đại Hạ con nối dõi đơn bạc, đây là đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ, theo lý nên giữ lại tia huyết mạch này mới phải."
Thiếu niên mặc áo tang mở miệng, Phong Hoa trong đầu lập tức hiện lên một cái tên ——
Thất hoàng tử, Tiêu Kinh Vân.
Tiêu Kinh Vân như thế nào sẽ thay nàng... không, phải nói thay Khương Tự Cẩm cầu tình?
Phong Hoa hơi hơi nghi hoặc.
Rõ ràng cái này đều do nàng bịa đặt ra, đứa con hư ảo mồ côi từ trong bụng mẹ, trong tương lai một ngày nào đó, nói không chừng sẽ trở thành mối họa lớn với hắn, Tiêu Kinh Vân hẳn là nên diệt trừ nàng cùng đứa bé này chứ ...
Vừa nghĩ đến đây, đã bị một đạo âm thanh hoa diễm mát lạnh đánh gãy ——
"Thất hoàng tử lời này nói sai rồi, trong di chiếu của tiên đế, cũng không có nói Hoàng Hậu mang thai không cần tuẫn táng."
"Còn nữa, huyết mạch hoàng triều Đại Hạ, từ nay về sau chính là cần Thất hoàng tử ngài kế thừa kéo dài."
Ngụ ý, chỉ cần ngươi lên làm hoàng đế, sinh mười đứa, mười cái tám đứa, còn sầu cái vấn đề con nối dõi đơn bạc hay không đơn bạc sao?
Tiêu Kinh Vân hơi hơi mím môi.
Vị hoàng thúc này, quả thực giống như trong lời đồn... quá khó chơi.
ps mới vô đã đòi chém đòi gϊếŧ sau này ngược chết anh cho vừa há há :)))