Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 309

"Nhiếp Chính Vương, xin hỏi từ khi nào bổn cung cùng ngươi kết thù riêng thế?"

Phong Hoa ánh mắt lưu chuyển, nhìn phía vị Nhiếp Chính Vương này, trong miệng đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Giọng nói rơi xuống.

Toàn bộ cung nhân cùng đại thần trong điện trong lòng ồ lên.

Lời này, nhìn vẻ ngoài chỉ như Hoàng Hậu cảm thấy mình là vật hi sinh, con tốt thí trong ván cờ giữa Nhiếp Chính Vương và tân đế, khi nhìn thấy chính mình sắp bị vứt đi thì bất chấp tất cả một câu tức giận nói ra.

Nhưng trên thực tế giấu giếm huyền cơ thâm thúy.

Thù riêng.

Hàm ý của hai chữ này có thể nói rất nhiều đi.

Một là có thể chỉ trích Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình, bởi vì cùng Hoàng Hậu Khương Tự Cẩm có thù riêng, không màng tiên tới huyết mạch mà tiên đế lưu lại, làm giả di chiếu báo tư thù, đem Hoàng Hậu đưa vào chỗ chết.


Hai là...

Thù riêng này ở một góc độ nào đó mà nói, đặt ở hai người này với hai thân phận khác nhau như trời với đất, liền làm người ta nghĩ tới... tư tình.

Một người Hoàng hậu ở trong thâm cung lâu như thế, một người Vương gia nắm quyền hành của triều đình trong tay, mặc kệ là tư tình hay vẫn là thù riêng, ở trong mắt thế nhân luôn được thêm vào vài phần hương vị mỹ diễm, phong lưu.

Có thể tưởng tượng, nếu mũ ' thù riêng ' này một khi được chụp xuống, thanh danh vị Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình này nhất định sẽ suy giảm đại bại.

Thậm chí nhiễm phải vết nhơ không thể xóa nhòa.

Cái nào có ít tác hại thì chọn cái đó, Phong Hoa tin tưởng, thân là Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình, sẽ chọn một lựa chọn chính xác nhất.

Thực mau, nàng thấy ——

Vị nam tử mặc triều phục màu tím kia với khóe môi diễm sắc tựa như vĩnh viễn đều hơi hơi giơ lên như thế, đột ngột cứng đờ một cái, nhỏ đến khó phát hiện ra.


Bất chợt, một tia cứng đờ đó tan đi mất, một chút lúng túng lướt nhanh qua trong mắt, phảng phất chưa bao giờ từng tồn tại.

Thú vị.

Khóe môi Tiêu Phượng Đình hơi hơi cong lên một độ cong đầy yêu dã.

Chiếc nhẫn ban chỉ xanh biếc không chút để ý chuyển động trên ngón tay, càng thêm làm nổi bật xương tay cân xứng, nhỏ dài thanh mỹ.

"Hoàng hậu nương nương nói giỡn, thần đệ chẳng qua nghiêm khắc vâng theo di chỉ của tiên đế mà thôi. Nếu các vị đại nhân cũng cảm thấy để Hoàng Hậu cùng tuẫn táng không ổn, như vậy..."

Tiêu Phượng Đình quay đầu, ánh mắt lương bạc rơi xuống trên thân một người, không chút để ý phân phó: "Thẩm thái y, sau này liền tới chăm sóc Hoàng Hậu... không, là Thái Hậu nương nương an thai."

Phong Hoa trong lòng ha hả cười lạnh.

Vị Nhiếp Chính Vương nay là cảm thấy nàng dưới tình thế cấp bách nói dối, lừa bịp mọi người đây mà!


Khương Tự Cẩm đích xác không có mang thai, càng không có gì tiên đế có đứa con nào mồ côi từ trong bụng mẹ.

Hết thảy chỉ là nàng tùy ý bịa đặt ra thôi.

Bất quá...

Nàng nếu dám nói như vậy, liền tự nhiên nắm chắc cách để lừa dối mấy người này.

Vị Thẩm thái y tiếp nhận mệnh lệnh của Tiêu Phượng Đình, cả người co rúm lại run rẩy một chút, chợt đứng thẳng dậy một chút đi đến trước mặt Phong Hoa.

"... Nương nương, xin cho hạ quan bắt mạch giúp người để chuẩn đoán thai nhi như thế nào."

Phong Hoa không nói gì, đem bàn tay đưa ra ngoài, dưới ống tay áo dệt bằng chỉ vàng rộng rãi lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn tinh xảo không tì vết tựa như thanh ngọc phát sáng lóa mắt.

Bình thường trong cung khi quý nhân muốn thỉnh mạch, vốn dĩ phải ngồi xuống thật ngay ngắn, ở trên tay nữ tử được bọc kín bằng một cái khăn lụa, sau đó mới để thái y chẩn mạch.
Nhưng ở trong tình huống trước mắt thế sự hỗn loạn, Thẩm thái y bất chấp rất nhiều quy củ cùng lễ nghi, trực tiếp vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng để trên cổ tay tinh xảo kia.

Bất quá một lát, Thẩm thái y trên mặt toát ra một tia vui mừng, thu hồi tay ôm quyền nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, ngài... thật là hỉ mạch a!"

Có cái câu này, hơn nữa có vị Ngự Sử Đài trung quân ra mặt nói giúp, Hoàng Hậu Khương Tự Cẩm rốt cuộc không cần phải  tuẫn táng.

Cung điện, cũng chuyển từ Phượng Tê Cung của Hoàng Hậu, dọn sang  Từ Ninh Cung dành cho Thái Hậu.

Khương Tự Cẩm trở thành vị Thái Hậu đầu tiên trong lịch sử triều Đại Hạ có tuổi đời trẻ nhất.

Bình Luận (0)
Comment