Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 146

"Hay lắm! Điều thú vị lớn nhất cuộc đời này là có thể gặp được đối thủ xứng tầm như vậy!" Gia Luật Tề cười nói sang sảng. dღđ。l。qღđHôm nay có thể cùng hoàng đế Thiên Mạc nổi danh khắp thiên hạ đánh một trận, cả cuộc đời này của hắn không còn gì nuối tiếc.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mày nhìn Gia Luật Tề, con ngươi đen không thấy được chút lay động, quân đội Thiên Mạc dưới sự chỉ huy của hắn nhanh chóng kết thành thế trận. dღđ。l。qღđNhững binh lính mặc áo giáp đen chỉnh tề như đến từ địa ngục mang theo sát khí nồng đậm.

Gia Luật Tề nhìn thoáng qua trận thế quân đội Thiên Mạc, thoáng hiện lên ánh nhìn ngạc nhiên. Không ngờ Diệt Phương Chi Trậndღđ。l。qღđ thất truyền đã lâu này mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có thể bày bố được, thật không hổ là Hoàng đế Thiên Mạc.

"Hoàng thượng, vì sao không phái người đốt lương thảo, chặt đứt đường lui của bọn chúng?! Tiếp tục bị vây khốn như thế, chúng sẽ không kiên trì được bao lâu." Tướng quândღđ。l。qღđ thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ muốn cùng Gia Luật Tề đánh một trận ác liệt, không nhịn được nói.

"Gia Luật Tề là một đối thủ." Ngữ điệu lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi truyền ra. Gia Luật Tề đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, hơn nữa là một nhân tài mang binh đánh giặc. Hắn kính trọng Gia Luật Tề là một đối thủ, dღđ。l。qღđcho nên muốn cho hắn một cơ hội để đánh một trận. Khóe miệng chậm rãi phác họa ra một vòng cung, tiếp tục nói, "Hơn nữa, chúng ta không có thời gian."

Đúng vậy, bọn họ không có thời gian. dღđ。l。qღđQuân đội Lâm Vị đã từng bước ép sát, quốc đô Thiên Mạc tràn ngập nguy cơ, bọn họ phải lấy tốc độ nhanh nhất đánh hạ Nam Cương.

Kế vây khốn không phải là không thể sử dụng, nhưng kế này lại cần thời gian quá lâu. Tới khi bên trong thành cạn lương thực đến xin hàng thì ít nhất cũng phải mười ngày. Mà Thiên Mạc không chờ nổi, cho nên, hắn áp dụng chính sách cường công.

Dĩ nhiên, chọn cường công còn có cả suy xét. dღđ。l。qღđ Đó chính là nếu thắng trận chiến này, sẽ triệt để tiêu diệt sĩ khí quân đội Nam Cương, đến lúc đó, không cần quân đội Thiên Mạc ra tay, quân đội Nam Cương sẽ tự mình đầu hàng.

Gia Luật Tề là tướng quân lợi hại nhất Nam Cương, cũng là trụ cột cuối cùng trong lòng quân đội Nam Cương. Nếu ngay cả hắn cũng thất bại, hơn nữa còn thua dưới trận đấu quang minh chính đại, vậy thì tất cả tín ngưỡng của quân đội Nam Cương đều đổ nát. Đến lúc đó Thiên Mạc tấn công, sẽ làm ít công to.

"Trong vòng nửa ngày phải đoạt được Thủy Thành!" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn binh lính đã lập xong thế trận, lời nói ra mang theo sự tuyệt đối không cho phép chống cự.

"Xông lên!"

"Chiếm Thủy Thành!"

Sĩ khí binh lính tăng cao tiến công về phía trước. Quân đội Nam Cương dưới sự chỉ huy của Gia Luật Tề rất có thứ tự, không chút hoang mang, trong ánh mắt mỗi binh sĩ đều mang theo khí thế thấy chết không sờn.

Thẩm Thiển Mạch thấy vậy không khỏi nhíu mày. Người ta thường nói ai binh tất thắng, hôm nay được thấy bộ dạng thấy chết không sờn của quân đội Nam Cương, có vẻ như cuộc chiến này không dễ dàng.

"Tướng quân, Thiên Mạc không phải có một trăm bốn mươi vạn binh lực ư, vì sao chỉ xuất ra hai mươi vạn?! Liệu đây có phải cái bẫy?!"Binh sĩ Nam Cương nhìn Gia Luật Tề nói.

Gia Luật Tề nhìn hồng y bay phấp phới ở xa, màu đỏ cực kỳ chói mắt kèm theo sự đường hoàng và khí phách. Hắn hiểu rõ, Tư Đồ Cảnh Diễn đưa cho hắn một chiến trường công bằng. Trong lòng không khỏi càng thêm kính phục Tư Đồ Cảnh Diễn, phất phất tay, nói với binh sĩ, "Mọi người chỉ cần để ý tới trận chiến, sẽ không có mai phục!"

Binh sĩ kia nghe xong kinh ngạc nhìn Gia Luật Tề. Tướng quân của bọn họ vì sao khẳng định là sẽ không có mai phục?! Chẳng qua nếu tướng quân đã nói vậy thì không có sai. Tướng quân chính là thần trong lòng bọn họ.

Gia Luật Tề nhàn nhạt nhìn thoáng qua chiến cuộc, tay siết chặt lại. Hắn cũng không biết vì sao, lại có thể tín nhiệm một người chưa từng gặp mặt lại không ra tay mờ ám với hắn. Đúng thế, từ lần đầu tiên hắn gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, dღđ。l。qღđ đã bị khí thế đế vương trên người hắn ta khuất phục. Một người như vậy, nếu đã chọn lấy hai mươi vạn binh lực tạo cho hắn một chiến trường công bằng, sẽ tuyệt đối không sử dụng âm mưu quỷ kế gì.

Đây là sự tín nhiệm dành cho đối thủ.

Cuộc chiến bên dưới ngày càng quyết liệt. Khôi giáp màu đen của Thiên Mạc qua lại không ngớt giữa những chiếc áo giáp trắng của Nam Cương. dღđ。l。qღđ Thời gian chiến cuộc càng dài thì nụ cười trên môi Tư Đồ Cảnh Diễn càng rực rỡ tà mị.

Trên khuôn mặt cương nghị của Gia Luật Tề, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tay siết thật chặt, thậm chí ngay cả móng tay đã cắm sâu vào thịt mà vẫn không có cảm giác. Ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, đang ở khoảng cách xa nên không thấy rõ được nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn thế nào, nhưng Gia Luật Tề cảm nhận được lời chất vấn đến từ Tư Đồ Cảnh Diễn.

Đúng vậy. Người khác không thấy rõ nhưng hắn lại biết. Trận chiến hôm nay, hắn đã thua. Không phải thua trong mưu kế của Tư Đồ Cảnh Diễn, không phải thua bởi binh lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, mà trong cuộc chiến quang minh chính đại này, so về trận pháp thì hắn đã thua.

Mà thôi. Gia Luật Tề hắn cũng không phải người thua mà không thể chấp nhận, có đánh nữa thì sẽ chỉ chết càng nhiều chiến sĩ hơn. Huống chi, Tư Đồ Cảnh Diễn còn một trăm hai mươi vạn binh lực chưa động tới. Nam Cương, căn bản không ngăn cản được quân đội Thiên Mạc.

"Rút lui." Gia Luật Tề từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này, xanh mặt nhìn về phía trước.

Tướng sĩ bên cạnh ngạc nhiên nhìn Gia Luật Tề, Gia Luật Tề là thần của bọn họ, vị thần chưa bao giờ thất bại, ấy mà hôm nay lại muốn rút lui?!

Thắng bại vẫn chưa phân, sao phải rút lui chứ?!

"Cần bản soái lặp lại lần nữa sao?!" dღđ。l。qღđThanh âm Gia Luật Tề đột nhiên đề cao, tiếng rút lui âm vang, quân đội Nam Cương rất nhanh lui về, mà quân đội Thiên Mạc dưới chỉ thị của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có truy kích.

Chiến sĩ Nam Cương đều nghi hoặc nhìn tướng quân của bọn họ, thần của bọn họ. Lúc này đây, trên gương mặt của Gia Luật Tề chỉ có sự trầm thống. Nam Cương sắp bị diệt rồi. So với bất cứ ai thì hắn rõ hơn cả.

"Tái chiến vô ích." Trong giọng điệu Gia Luật Tề không nói ra được cảm giác vô lực.

Một câu nói này có sự trùng kích hơn bất kỳ ngôn ngữ nào khác. Những binh sĩ trên mặt còn nhuốm máu vì câu nói này mà vành mắt đỏ lên. Vừa rồi khi đồng đội họ chết đi, bọn họ chưa từng đỏ mắt. Vừa rồi khi tính mạng giơ ra trước mũi đao, bọn họ cũng không đỏ mắt, mà giờ đây mắt họ đã đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment