Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 147

Bởi vì bọn họ biết, tất cả đều không còn cách nào xoay chuyển. Mặc kệ bọn họ bỏ ra bao nhiêu tính mạng, cũng không có cách nào vãn hồi kết quả Nam Cương sắp bị tiêu diệt.

Cho dù bọn họ thấy chết không sờn, cho dù bọn họ không buông tha, cũng chỉ là hy sinh thêm mấy tính mạng mà thôi. Ngay cả hai mươi vạn quân Thiên Mạc mà bọn họ cũng không ngăn cản được, huống chi là một trăm bốn mươi vạn?!

"Gia Luật Tề. Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn phóng ngựa tới gần trận doanh Nam Cương, khóe miệng ôm lấy nụ cười tà mị mà bao hàm cả thưởng thức.

Hắn quả nhiên không có nhìn lầm. Gia Luật Tề đích thận là một người biết "thua được", nhân tài như vậy mới xứng là tướng tài.

Gia Luật Tề nhướn mày nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong thời gian hai quân giao chiến lại dám tới trước trận doanh địch, chỉ bằng phần gan dạ sáng suốt, quyết đoán này, hắn xa xa không bằng Tư Đồ Cảnh Diễn!

"Xin Hoàng đế Thiên Mạc đối xử tử tế với con dân Nam Cương ta!" Gia Luật Tề lạnh lùng cau mày, rất khó mở miệng. Một câu nói này đã bằng với việc hắn tuyên bố đầu hàng. Hắn cũng không phải sợ chết, hắn chỉ không muốn con dân Nam Cương chịu khổ, nhưng lại cảm thấy Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ là một minh quân.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhướn mày, khắp người nhuốm máu, chăm chú nhìn quân đội Nam Cương, khóe miệng chậm rãi quyến rũ lên một nụ cười tà mị tràn đầy khí phách, "Sau này thiên hạ là một nhà, đều là con dân trẫm. Trẫm tự nhiên sẽ đối xử tử tế với bọn họ!"

Tất cả binh sĩ nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt sáng lên. Từng lời hứa hẹn của Tư Đồ Cảnh Diễn đi sâu vào trong lòng họ. Khi họ nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn lại không tự chủ mà ngưỡng vọng.

Triệt để thu phục Thủy Thành, quân đội Thiên Mạc tiến thẳng một mạch tới vương thành Nam Cương. Dọc theo đường đi hầu như thông suốt không có gì ngăn trở.

Đứng bên dưới vương thành, Gia Luật Hoành mặc long bào kim sắc, lạnh lùng nhìn quân đội Thiên Mạc rầm rộ hành quân, trong đó còn có không ít quân đội Nam Cương. Ánh mắt Gia Luật Hoành mang theo sự xót xa và không cam lòng lẫn lộn.

Mà đứng bên cạnh Gia Luật Hoành là Nam Cương thánh tử thần sắc lại bình tĩnh hơn nhiều. Nụ cười hờ hững quen thuộc như gia viên sắp bị công hãm này không phải là của hắn.

"Tư Đồ Cảnh Diễn. Ngươi đã đến rồi." Nam Cương thánh tử nâng đôi mắt lạnh lùng lên, giọng nói không chút phập phồng, giống như đã chờ Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây thật lâu.

Tư Đồ Cảnh Diễn liếc qua Gia Luật Hoành, lại nhướng mày nhìn Nam Cương thánh tử. Khí độ của người này không hề thua kém Gia Luật Hoành, thậm chí có phần thoát tục, nói vậy hẳn chính là Nam Cương thánh tử. Hắn lập tức nhếch lên nụ cười tà mị, nhướng mày hỏi, "Nam Cương thánh tử?!"

"Việc Nam Cương đổi chủ đã khó mà thay đổi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có dám một mình đấu với ta hay không?" Thần sắc Nam Cương thánh tử  bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, rốt cuộc thừa nhận thân phận của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, chậm rãi gằn từng chữ.

Đôi con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch xẹt qua một tia tàn khốc. Nam Cương thánh tử này thực sự là giảo hoạt, biểu hiện ra là một bộ nhận mệnh, muốn cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đấu một trận công bằng, kỳ thực cũng có chủ ý khác.

Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn xảy ra điều gì sơ xuất, vậy quân tâm Thiên Mạc sẽ dao động. Binh lính Nam Cương đầu hàng không chừng sẽ lại làm phản. Mất đi minh quân, việc đầu hàng của bọn họ cũng mất đi ý nghĩa. Huống hồ ở đó còn có một Gia Luật Hoành nữa.

Cho nên, tuyệt đối không thể để Tư Đồ Cảnh Diễn mạo hiểm.

"Đấu với ngươi, không cần Cảnh Diễn xuất thủ." Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia lãnh ngạo, bước ra khỏi hàng ngũ. Hồng y cực kỳ nổi bật, dung mạo cuồng ngạo như tiên tử trên chín tầng trời, vẻ đẹp ấy thật không giống với nữ tử nhân gian.

Quân lính Nam Cương chưa từng gặp Thẩm Thiển Mạch đều kinh ngạc nhìn nàng. Đây là Hoàng hậu Thiên Mạc, cung chủ Ma Cung?! Chính là Thẩm Thiển Mạch đã lấy Lê Quốc, huyền thiết lệnh, đô thành Kỳ Nguyệt làm của hồi môn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn?! Chính là Thẩm Thiển Mạch mà Tư Đồ Cảnh Diễn sủng ái đến cùng cực ấy?! Chính là Thẩm Thiển Mạch đã ám sát Nam Cương thánh tộc?!

Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại. Chỉ có nữ tử như vậy mới có được năng lực ấy, mới xứng đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn.

Nam Cương thánh tử nghe được lời Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển Mạch, thần sắc như cũ không có gì phập phồng, chỉ là lời ra bên ngoài miệng lại mang theo mấy phần ngạo khí, "Ngươi có năng lực thắng ta, cũng có thể."

"Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn kéo tay Thẩm Thiển Mạch lại. Hắn sao lại không rõ tâm tư Thẩm Thiển Mạch chứ. Nàng đang sợ hắn có sơ xuất, sợ rằng tất cả những việc trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Thế nhưng sao hắn có thể để Mạch Nhi của hắn đi mạo hiểm được?!

"Cảnh Diễn. Võ công của ta không hề kém chàng." Thẩm Thiển Mạch nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, lực lượng ấm áp và kiên định ấy theo tay Thẩm Thiển Mạch tay truyền sang tay Tư Đồ Cảnh Diễn.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu chặt mày. Võ công của Thẩm Thiển Mạch và hắn sàn sàn nhau, cũng không phải là kém hắn. Thế nhưng võ công của Nam Cương thánh tử  thâm bất khả trắc, thêm vào đó thân pháp biến hoá kỳ lạ, không giống người Trung Nguyên. Vạn nhất xuất kỳ bất ý, khiến cho Thẩm Thiển Mạch bị thương thì phải làm sao?!

Hắn không thể cho phép Thẩm Thiển Mạch mạo hiểm!
Bình Luận (0)
Comment