Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1052

Mà Thẩm Nguyệt lại trang điểm giản dị tới mức giống như một người nhà quê.

Sau khi vào thu thì Đại Sở gặp thiên tai liên miên, dân chúng khắp nơi đều gặp khó khăn về lương thực và quần áo, hoa màu mất mùa, có biết bao người không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá dài đằng đẵng này.

Không biết cảm giác ưu việt của những người phụ nữ này xuất phát từ đâu, họ không hiểu những thứ này cũng coi như xong, nhưng không lẽ ngay cả hoàng đế cũng không ý thức được?.

||||| Truyện đề cử: Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em |||||

Quốc khố trống rỗng, trong cung vẫn ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, xa xỉ phung phí thành phong trào, dân chúng thiếu hụt lương thực nhưng lương khố của triều đình vĩnh viễn sẽ không mở cửa cứu tế vì họ.

Nếu không có người nhắc nhở hoàng đế, hoặc là sau khi nhắc nhở cũng không tìm được biện pháp giải quyết, đương nhiên Thẩm Nguyệt cũng sẽ không nhiều lời nửa câu.

Ai có thể an hưởng một đời phú quý vinh hoa trong thời buổi loạn lạc bấp bênh đây? Những ngày tháng đó cuối cùng sẽ ngày một ít ỏi.

Do đó nên ca múa mừng cảnh thái bình thì cứ tiếp tục tục hưởng thụ, đây mới là dáng vẻ mà một hoàng đế như hắn nên có.


Cảnh chiều hôm giăng xuống bên ngoài cung Thái Hòa giống như một bức màn đen bao phủ cả tòa cung điện.

Khi màn đêm buông xuống nơi đây càng hiện lên nét cô tịch, nhìn từ phía đối diện vẫn có thể mơ hồ thấy ánh đèn dưới mái hiên, lác đác mờ mịt.

Bất chợt một cơn gió lặng lẽ lướt qua mặt hồ yên ả vẽ lên từng gợn sóng nhạt nhòa.

Những con cá sấu dưới nước cảm nhận được sóng động liền vặn mình bơi lội nhưng lại không tìm thấy con mồi, chúng quẫy đuôi tạo ra từng đợt âm thanh đập nước trong veo.

Đã đến giờ Bắp Chân nghỉ ngơi, sau khi cung nữ đặt hắn lên giường cũng không cần bận tâm quá nhiều bởi hắn tự mình chơi đùa một lúc liền ngủ thiếp đi.

Vì vậy cung nữ chỉ để lại một ngọn đèn rồi lui ra bên ngoài.

Tiếng mở cửa sổ rất nhẹ, trong tay Bắp Chân còn đang cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại.


Bé vừa đong đưa vừa ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ.

Nhưng chỉ thoáng xẹt qua đã có một người đàn ông xuất hiện trong phòng.

Người đàn ông đó mặc một thân đồ đen, dáng người hắn mảnh khảnh thanh lịch, sở hữu cặp mắt rất giống với đường nét của Bắp Chân.

Hắn nhìn đứa trẻ không khóc cũng không làm ầm ĩ ngồi trên giường, cậu bé chỉ giương đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt ấy ngây thơ sáng ngời.

Trong đôi mắt hẹp dài của hắn hiện lên sự mềm mại, nâng ngón tay ấm áp như ngọc lên bên môi ra hiệu im lặng.

Bắp Chân như chợt hiểu ra, vẫn yên tĩnh như cũ không hé một tiếng, chỉ đung đưa chiếc trống lắc khiến nó vang lên từng trận bùm bụp.

Đứa trẻ này cực hiểu ý người, không chỉ không hé môi vậy mà còn biết yểm trợ cho hắn.

Người đàn ông đi tới bên giường vừa cúi người một mùi trầm hương nhàn nhạt liền phiêu đãng tới, còn chưa kịp duỗi tay ôm lấy Bắp Chân thì bé đã chủ động mở ra cánh tay ngắn ngủi muốn được hắn ôm.

Động tác của người đàn ông hơi sững lại, hắn híp mắt thuận tay véo nhẹ gương mặt bánh bao của bé thấp giọng nói: “Chẳng trách nương con lúc nào cũng luyến tiếc con”.

Bình Luận (0)
Comment