Nói xong hắn liền nhấc Bắp Chân lên, quay đầu che mặt đi ra ngoài cửa sổ.
Dưới hồ đêm nay rất náo nhiệt, lũ cá sấu không an phận lục lọi trong nước, chúng không ngừng khuấy động khiến mặt nước bắn tung tóe, định sẵn không phải là một đêm an yên.
Kết quả cung yến mới diễn ra được một nửa thì bên ngoài đã truyền tới động tĩnh, là tiếng bước chân dồn dập và âm thanh va chạm của áo giáp cùng vũ khí.
Hoàng đế hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Lúc này một thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Khởi bẩm hoàng thượng, có thích khách đã lẻn vào trong cung và vừa bỏ trốn từ cung Thái Hòa! Để đảm bảo an toàn của người, cấm vệ quân đặc biệt được điều động tới để tăng cường cảnh giác!”
Trong đầu Thẩm Nguyệt ong ong, nàng đứng phắt dậy nhưng vì động tác quá nhanh nên đụng phải tấm bàn trước mặt, quay đầu liền chạy ra ngoài, Tần Như Lương cũng đứng dậy, ung dung nói với hoàng đế: “Xin hoàng thượng thứ tội, Tĩnh Nguyệt nàng ấy quan tâm ắt loạn”.
Sắc mặt hoàng đế thay đổi vài lần, cũng không để ý tới vấn đề cấp bậc lễ nghĩa liền đứng dậy rời khỏi đại điện, vội vội vàng vàng nối gót đi về phía cung Thái Hòa.
Con trai của Tĩnh Nguyệt sống ở cung Thái Hòa, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ khác đem đứa bé đi!
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Đứa nhỏ đâu?”
Cung nhân cẩn thận từng li đáp: “Nô tài vừa rồi có hỏi qua, họ nói đứa nhỏ không sao, may mắn bọn họ phát hiện sớm mới có thể khiến thích khách không thuận lợi bắt đứa bé đi”.
“Truyền lệnh của trẫm phong tỏa tất cả các lối ra của hoàng cung, nhất định phải bắt được thích khách! Trẫm muốn hắn phải sống!”
Thích khách là nhắm vào đứa bé của Tĩnh Nguyệt mà tới, chắc chắn là có người sai khiến phía sau! Tuy nhiên nhìn phản ứng hoảng loạn vừa rồi của Thẩm Nguyệt không giống như là có dự tính trước, vậy rốt cuộc là ai muốn động tới đứa nhỏ đây?
Từ sảnh tiệc của cung yến đến cung Thái Hòa phải băng qua hoa viên đèn đuốc mờ mịt nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian chú ý tới chúng, chỉ một đường luống cuống chạy về phía trước.
Suy nghĩ của nàng không giống với hoàng đế.
Ngoại trừ hoàng đế, còn có ai muốn ra tay với đứa nhỏ của nàng, hơn nữa còn khăng khăng hành động vào hôm nay khi nàng tiến cung dự tiệc.
Hoàng đế không chỉ muốn để nàng nhìn thấy con trai của mình một thân một mình bị giam lỏng ở một nơi bốn bề là nước, mà hắn lại càng muốn diệt trừ con trai nàng! .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Vì vậy không tiếc công sắp xếp màn kịch thích khách này đợi nàng tới xem!
Đây là hoàng đế không giết nổi nàng liền muốn lấy con trai nàng để trút giận!
Thẩm Nguyệt một mạch chảy thẳng tới cung Thái Hòa, đèn đóm bên trong xao động một mảnh, khoảng đất trống phía trước cung điện còn loang lổ vết máu, hiển nhiên vừa mới đã trải qua một trận chém giết ác liệt.
Tinh thần của cá sấu trong hồ hưng phấn tới cực điểm, một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp mặt hồ, giáp trụ và quần áo rách nát của cấm vệ quân còn đang trôi nổi trên mặt nước.
Chắc hẳn đã có người bị đánh rơi xuống nước khiến bầy cá sấu này được no nê một bữa, chúng nếm tủy biết vị nên đến hiện tại vẫn chưa thể dừng lại.
Toàn bộ xung quanh đều là cá sấu đang nhìn chòng chọc như hổ đói, cung nhân trong cung Thái Hòa bị dọa tới mặt xám ngắt, run sợ dựa gần vào ven hồ. Thậm chí còn có con cá sấu cố gắng nhảy khỏi mặt nước và leo lên bờ, khiến họ thét chói tai không ngừng.