Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 1054

Thẩm Nguyệt chạy như bay qua cầu gỗ, chuẩn xác nhìn thấy rồi một phát túm chặt lấy một cung nữ thường ngày vẫn hầu hạ Bắp Chân, sốt ruột hỏi: “Bắp Chân đâu?”

Cung nữ bị vẻ mặt và ánh mắt này của Thẩm Nguyệt làm cho khiếp sợ, gương mặt nàng hoàn toàn không còn nét hòa ái úc chiều mà thay vào đó là sự hung ác thô bạo, còn có phẫn nộ.

Đại thể chưa từng có ai trong cung nhìn thấy một mặt này của nàng.

Cung nữ mơ hồ cảm thấy dường như nàng còn đáng sợ hơn cá sấu trong hồ vài phần, nỗi sợ chồng chất gấp đôi khiến nàng ta không thốt nổi thành câu, chỉ ngây ngốc giơ ngón tay chỉ vào trong phòng.

Thẩm Nguyệt tùy tiện ném nàng ta ra sau liền nâng chân xộc thẳng vào phòng.

Ngay khi cánh cửa được mở ra đập vào mắt nàng là gian phòng tĩnh lặng trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.

Bắp Chân đang ngồi trên giường, tay nhỏ của cậu bé nhẹ nhàng lắc trống bỏi, vẫn là chiếc trống bỏi hồi chiều nàng mới mang đến cho bé.


Bé nào có nửa phần dáng vẻ kinh hãi mà đang tự chơi đùa, trên gương mặt trắng nõn loáng thoáng có nét thong thả điềm tĩnh.

Có vẻ như tâm trạng của bé không tệ.

Khi Bắp Chân ngước lên và nhìn thấy Thẩm Nguyệt còn nhoẻn miệng cười với nàng lộ ra hai hàng răng sữa chưa mọc hoàn chỉnh, bé vươn tay muốn nàng ôm.

Thẩm Nguyệt bước nhanh tới kéo bé vào lòng, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy cả rồi, nàng lẩm bẩm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.

Thẩm Nguyệt phủ định những suy nghĩ trên đường tới đây.

Nếu đây thực sự là một màn kịch do hoàng đế thu xếp thì trong cung đều là người của hắn, không có lý do gì Bắp Chân còn được bình yên vô sự mà trước cung lại xảy ra một cuộc chiến đấu tàn khốc như vậy.


Có lẽ thực sự có thích khách.

Sau đó Thẩm Nguyệt hỏi thăm cung nữ, theo như họ nói, tên thích khách kia vào gian phòng của Bắp Chân muốn bắt cóc bé đi nhưng chưa kịp thoát thân khỏi cung Thái Hòa liền bị thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện, thích khách thấy hành tung bị bại lộ đã bỏ Bắp Chân lại chạy mất dạng.

Tâm tư Thẩm Nguyệt xoay chuyển.

Không phải đến để giết chết Bắp Chân mà là bắt cóc thằng bé?

Nàng nhìn lại bộ dạng của Bắp Chân, thấy bé chẳng hề có chút kinh sợ hốt hoảng nào mà không kìm được hoài nghi.

Chỉ là đám cung nhân trong cung đều đã quen với phản ứng này của Bắp Chân, dù sao thì bất cứ lúc nào bé cũng là dáng vẻ này.

Có thể bên ngoài trời có sụp xuống bé cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.

Nhưng Thẩm Nguyệt cảm thấy tuy rằng Bắp Chân bình thản nhưng thằng bé không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu thích khách tới là một kẻ hung tợn dữ dằn muốn bắt bé đi thì cho dù không khóc lóc cũng nên kêu gào hai tiếng.

Bình Luận (0)
Comment