Nàng rất suy yếu, sợi tóc xõa quanh gối, gương mặt gầy gò tái nhợt vì bệnh.
Tô Vũ đi vào, Thôi thị bèn đóng cửa lại.
Hắn phất áo ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, khép mắt nhìn nàng thật lâu rồi mới duỗi tay ra sờ vào mặt nàng.
Trên trán nàng là mồ hôi lạnh, nhưng trán thì ấm nóng.
Thẩm Nguyệt đã đỡ sốt, nhưng vẫn còn sốt nhẹ.
Ngón tay sạch sẽ của Tô Vũ lau mồ hôi của nàng, ánh mắt mờ mịt thâm trầm, sóng ngầm mãnh liệt, thấp giọng nói: “Sao nàng lại bị như vậy?”
Thôi thị nói: “Nô tỳ dò xét từ chỗ Triệu mụ thì biết, dường như ngày công chúa sinh thì có dính mưa, công chúa sinh đứa bé trong tình trạng sốt cao, suýt thì khó sinh”.
“Là sinh ra trong lúc sốt cao”, Tô Vũ nhe giọng nói: “Vậy tại sao nàng lại mắc mưa?”
Thôi thị im lặng nói: “Đại nhân thứ tội, nô tỳ tạm thời mới hỏi thăm được những chuyện này, ngày mai nô tỳ lại nghe ngóng tiếp”.
“Ta muốn biết rõ từng chi tiết”.
“Nô tỳ hiểu”.
Tô Vũ ấm áp cầm tay Thẩm Nguyệt lên, ngón tay khẽ để vào mạch của nàng rồi bỏ ra.
Hắn lấy ra một túi da hươu, bày ra bên giường, trong đó là một bộ ngân châm với kích cỡ khác nhau.
Tô Vũ hơ ngân châm trên ánh nến, chậm rãi châm vào các huyệt vị của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bị kích thích cho cả người bốc mồ hôi, sau nửa canh giờ đã mồ hôi đầm đìa.
Hai mày nàng nhíu chặt, thỉnh thoảng lại chau mày, đôi môi tái nhợt thỉnh thoảng mấp máy như đang nói mơ.
Tô Vũ cúi người, nghiêng tai lắng nghe, mãi mới nghe được một câu khó khăn: “Ngươi không thể làm như vậy…”
Mắt Tô Vũ sầm lại, không nói không rằng.
Nàng đổ mồ hôi khắp người, nhìn ngày càng mỏng manh, Tô Vũ cất ngân châm đi, đứng dậy nói: “Thay quần áo khác cho nàng”.
Thôi thị thay đồ cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đứng ở bên cửa sổ, quay lưng lại.
Cửa sổ đã bị đóng lại, nhìn qua ô cửa chỉ thấy màn đêm đen tối.
Thôi thị lấy nước ấm lau người cho Thẩm Nguyệt, sau đó mặc vào bộ áo ngủ mềm mại rồi lui về sau.
Nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm, cũng không sốt nữa, lông mày khẽ giãn ra, không còn nhăn chặt như cũ nữa.
Tô Vũ nhìn đứa bé trong tã, ngũ quan nhăn nhúm, hai mẹ con nằm ngủ cùng một chỗ, tư thế ngủ y hệt nhau.
Nghe Liên Thanh Châu nói, đứa bé này từ khi sinh ra đến giờ còn không khóc tí nào.
Tô Vũ thấy đứa bé còn yên tĩnh hơn tưởng tượng. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Vậy cũng tốt”, Tô Vũ khom người xuống, khẽ đụng vào gương mặt đứa bé: “Đỡ quấy rầy mẹ con nghỉ ngơi”.
Độ ấm trên mặt bé giống như chỉ cần động vào sẽ tan ra.
Làn da mềm mại của đứa bé núng nính vô cùng.
Đứa bé đang ngủ bỗng nhiên đạp chân, chậm rãi mở mắt.