Đôi mắt nhỏ kia mơ hồ cũng có vẻ dài và hẹp.
Tô Vũ nhíu mày với nó.
Nó rũ mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, không phản ứng thêm.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu.
Hắn nhìn cánh tay đặt ngang bên người của nàng, đường cong ưu mỹ uyển chuyển, sau đó vươn tay nắm ngón tay của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Thẩm Nguyệt vốn đang thấy lúc nóng lúc lạnh, sau đó thì trở nên bằng phẳng, nàng giống như ngã vào một nơi dịu dàng ấm áp, tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Nàng hơi quay đầu, gương mặt nàng có lớp vải thoải mái mềm mại để gối, mùi trầm hương yếu ớt tràn vào lỗ mũi nàng, khiến nàng thấy bình yên.
Vì để nàng ngủ được thoải mái, hắn cố gắng giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, từ nửa đêm đến gần sáng.
Lúc Tô Vũ đi thì nến đã cháy hết, chỉ còn lại vết sáp nến.
Hôm sau Ngọc Nghiên dậy rất sớm, sau khi ngủ một ngày, tinh thần nàng ta vô cùng sảng khoái.
Trời chưa sáng lắm, nàng ta vào phòng Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đang ngủ thì giơ tay sờ vào trán Thẩm Nguyệt, nhiệt độ đã bình thường, nên mừng vô cùng.
Cả sáng đến trưa, Ngọc Nghiên và Thôi thị cùng nhau bận bịu.
Lúc Ngọc Nghiên chăm sóc Thẩm Nguyệt thì Thôi thị cho đứa bé bú sữa.
Thôi thị muốn để đứa bé khóc lên nhưng vẫn không được.
Buổi chiều Thôi thị rảnh rỗi bèn ra khỏi Trì Xuân Uyển làm quen với phủ tướng quân, thuận tiện nghe ngóng chuyện mấy ngày nay.
Thôi thị rất biết cách gợi chuyện, cho dù gặp phải nha hoàn kín miệng vẫn có thể khơi ra được.
Ban ngày Thẩm Nguyệt có tỉnh lại một lần, sau đó uống hết một bát thuốc.
Nhưng tinh thần nàng vẫn uể oải như cũ, mê man không dứt, đến đêm thì ngủ.
Cứ điều dưỡng khoảng hai, ba ngày như thế, tình trạng của Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng trở nên đỡ hơn.
Ngọc Nghiên và Thôi thị chia việc cho nhau, Ngọc Nghiên ban ngày phụ trách nhiều hơn, tối thì Thôi thị gác đêm.
Dù sao ban đêm đứa bé cũng cần bú sữa, có Thôi thị thì tiện hơn.
Lúc nửa đêm, dưới ánh nến trong phòng.
Thẩm Nguyệt yếu ớt lặng lẽ mở mắt, thấy mình đang nằm trong ngực một người đàn ông.
Nàng có phản ứng giống hệt con trai mình, lại chậm rãi buông thõng mắt.
Một lúc lâu sau, nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ à?”
Tô Vũ gác cằm lên trán của nàng, khẽ khàng đáp: “Ừ”.
Cả người nàng vô lực, lười biếng ngoẹo đầu, áo hắn dán vào mặt nàng, rất thoải mái, nên nàng cũng kệ.
Nàng có lúc ngủ mê man, nhưng mỗi tối đều cảm nhận được có người đến gian phòng của nàng và ôm nàng như vậy.
Cho nên tối nào nàng cũng ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt.
Mùi trầm hương và khí tức của hắn dung hợp lại, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời này không có một ai có mùi này nữa.
“Sao ngươi lại lén đi vào phòng ta vậy?”