Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 278

Thẩm Nguyệt vốn còn tưởng rằng Ngọc Nghiên thực sự có chuyện bận rộn, cả buổi sáng đều đã không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu, lại không ngờ nghe được nha hoàn nói là nàng ta đã tới Phù Dung Uyển gây chuyện rồi.

Ngọc Nghiên mang theo dao muốn giết chết Liễu Mi Vũ.

Sau đó Tần Như Lương kịp thời xuất hiện ngăn chặn lại hành động điên rồ này của nàng ta.

Nếu Trì Xuân Uyển không có người nào tới phân xử, còn không biết Ngọc Nghiên sẽ phải nhận hình phạt như thế nào đây.

Triệu thị cùng Thôi thị đều không muốn làm phiền tới Thẩm Nguyệt, nàng vẫn còn đang ở cữ không thể tùy tiện ra ngoài, nếu bị gió thổi tới cảm lạnh thì thực sự được không bù mất.

Triệu thị kêu Thôi thị tới canh chừng Thẩm Nguyệt, còn bản thân chuẩn bị tới cầu xin Tần Như Lương.

Không nghĩ tới những lời mà nha hoàn kia đến báo lại đều lọt vào tai Thẩm Nguyệt.

Nàng khoác một thân áo ngủ, mặt không cảm xúc đẩy mở cửa phòng rồi hỏi: “Ngọc Nghiên đang ở đâu?”


Nhà hoàn lắp bắp đáp: “Ở… còn ở Phù Dung Uyển chờ xử lý, tướng quân sắp xếp…”

Thấy Thẩm Nguyệt định nhấc chân đi ra ngoài, Triệu thị vội vàng tiến lên ngăn cản: “Công chúa không thể được, người nên nằm giường nghỉ ngơi ở trong phòng, không thể ra ngoài đi lại, bên ngoài gió lớn, coi chừng sau này để lại di chứng”.

Thôi thị cũng vội tiếp lời: “Đúng vậy đó công chúa, người vẫn nên trở về phòng trước, để Triệu mụ qua đó trước xem xét tình hình, Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, bà ấy cầu xin cho Ngọc Nghiên tin rằng tướng quân sẽ giơ cao đánh khẽ thôi”.

Thẩm Nguyệt vẫn quyết định bước ra khỏi cửa, nàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài.

Con ngươi nàng phảng phất tia sáng nhưng không hề có nhiệt độ, có chăng chỉ là sự vắng lặng như một tấm kính thuỷ tinh lạnh băng.

Trước kia vì mang thai đứa nhỏ nên thân thể cồng kềnh không tiện nhưng giờ, khi nàng bước chân qua bậc cửa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, tuy rằng sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng lại cảm thấy một loại dễ chịu chưa từng có.

Tuy vậy trái tim nàng lại thoải mái không nổi.


Thẩm Nguyệt bước xuống bậc thềm trước cửa, đạp từng bước nói: “Cho dù Ngọc Nghiên không tới đó thì ta cũng sẽ đi”.

“Công chúa!”

“Nhị nương, ngươi ở lại trông coi đứa bé”, Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Triệu thị, ánh mắt lạnh nhạt mang theo áp bức mờ ảo nhìn bà ta nói: “Triệu mụ, bà tránh ra”.

Triệu thị đụng phải ánh mắt này của Thẩm Nguyệt thì khiếp sợ tới sựng người, khi bà ta còn đang chìm trong ngơ ngác nàng đã vượt qua bên người.

Triệu thị ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của nàng, nói với theo: “Công chúa, người vừa mới sinh xong, còn chưa có thể đi ra ngoài mà!”

Tiếc là Thẩm Nguyệt vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Nàng đi qua vườn, thẳng tới bên hồ, gió từ hồ thổi tung mái tóc của nàng, góc váy cũng cuốn bay theo gió.

Gió trong cái nắng mùa thu này không hề lạnh, ngược lại còn mang theo mùi ẩm ướt mà ấm áp.

Bước chân Thẩm Nguyệt như bay, khi nàng tới được Phù Dung Uyển, tất cả những người hầu xử lý sự việc thấy nàng đều kinh hãi mà trầm mặc, sau đó dồn dập nhường đường rồi nhanh nhẹn rời khỏi Phù Dung Uyển.

Bình Luận (0)
Comment