Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 277

Thấy Liễu Mi Vũ đã uống hết một nửa bát canh, trong nồi còn đang đun sôi thứ gì đó, khoảng thời gian này nàng ta vẫn ngày ngày chạy tới phòng bếp làm sao có thể không biết đó là nhau thai của công chúa nhà mình đây?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng Ngọc Nghiên liền nhỏ máu.

Khi Thẩm Nguyệt còn đang đau ốm, Ngọc Nghiên không rảnh để tính toán chuyện này chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn.

Hiện tại Thẩm Nguyệt đã tỉnh, bên cạnh lại có Thôi thị săn sóc, nàng ta còn lo sợ cái gì?

Nàng muốn dũng cảm thay công chúa đến đòi nợ!

Ngọc Nghiên đỏ hồng hai mắt nhìn Liễu Mi Vũ chòng chọc: “Ăn thịt của người khác, uống máu của người khác, ngươi rất vui vẻ có phải không?”

Liễu Mi Vũ đáp: “Là công chúa kêu ngươi tới đây sao? Ta nghe nói công chúa đổ bệnh rồi, vừa hay ta cũng vẫn nằm trên giường suốt, còn chưa kịp tới cảm ơn công chúa. Nếu không phải nhờ nhau thai của nàng, ta cũng không thể giải được độc trong người”.

Ngọc Nghiên nhìn chằm chằm Liễu Mi Vũ: “Trái tim của ngươi đúng là còn độc ác hơn cả rắn rết!”


Liễu Mi Vũ bật cười, đắc ý đáp: “Ta có thể làm được gì, khi đó ta hấp hối gần chết, là tướng quân không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được thuốc dẫn cho ta, ta không thể ăn hết nhau thai của công chúa trong một lần, đại phu nói rồi mỗi ngày dùng để hầm dùng không thể tốt hơn”.

“Ngươi không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?”

Liễu Mi Vũ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Báo ứng? Ta thì có thể gặp báo ứng gì? Ta từ đầu đến cuối chưa từng làm gì.

Ngọc Nghiên, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ kêu người tới đánh đuổi ngươi ra ngoài, sao có thể trong mắt không có tôn ti như vậy, công chúa bình thường dung túng ngươi quen rồi, nhưng ta thì không!”

Thế nhưng Ngọc Nghiên không những không rời đi, nàng ta ngược lại còn bước vào gian phòng của Liễu Mi Vũ.

Nàng ta vừa bước đi vừa lấy một con dao găm từ trong tay áo, rút ra vỏ dao để lộ một lưỡi dao sắc bén.

Chính là thanh dao găm Thẩm Nguyệt vẫn luôn để dưới gối.

Có vũ khí sắc bén trong tay, Ngọc Nghiên chẳng mảy may sợ hãi.


Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng thấy cảnh này sắc mặt lập tức tái nhợt đi hai phần.

Hương Lăng kinh hãi thốt lên: “Ngọc Nghiên ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm hại phu nhân, tướng quân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Đôi mắt Ngọc Nghiên lộ ra tia hung tàn: “Ta không hại nàng ta, ta muốn giết chết nàng ta!”

Dứt lời, Ngọc Nghiên liền lao thẳng về phía hai người họ.

Trong chớp mắt, Phù Dung Uyển vốn tĩnh lặng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.

“Ngươi điên rồi! Bà điên này!”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu mau tới, giết người rồi!”

Vào sáng sớm khắp nơi trong vườn hoa đều có người làm quét dọn tưới nước, nghe thấy tiếng ồn ào liền nhao nhao chạy tới Phù Dung Uyển.

Tần Như Lương lúc này cũng đang trên đường tới Phù Dung Uyển.

Phù Dung Uyển náo loạn tới gà bay chó sủa, làm sao có thể không truyền ra chút động tĩnh nào.

Có nha hoàn đang lén lút theo dõi thấy sự tình không ổn liền cấp tốc chạy về Trì Xuân Uyển mật báo tin tức.

Bình Luận (0)
Comment