Về đến Thành Kinh, người dân Thành Kinh đã thoát khỏi cơn ác mộng ôn dịch, để lộ ra những diện mạo và sức sống hoàn toàn mới.
Trận lũ lụt này kéo dài quá lâu, tiếp theo đó, họ phải tính toán cho sinh kế cho nửa năm sau, thành trì hoang tàn cuối cùng cũng thêm phần náo nhiệt trở lại. Ngôn Tình Hài
Bệnh của Tần Như Lương gần như đã khỏi hẳn, khi Thẩm Nguyệt về, hắn ta đang đứng trước cửa đợi nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Lương, gương mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sức khỏe ổn rồi chứ?”
Tần Như Lương mím môi, gật đầu.
“Sau này có gì không thoải mái cứ nói, đừng chịu đựng”.
Sau khi vào nhà, Hạ Du không hề nhàn rỗi, nhìn thấy chiếc khăn choàng trên cổ Thẩm Nguyệt bèn tò mò hỏi: “Sao cổ cô lại quấn vải thế kia?”
Thẩm Nguyệt im lặng một hồi, cảm thấy lừa gạt đối phương của chẳng ích gì, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Đây là mốt mới nhất, ngươi không hiểu”.
“Ta quả thật không hiểu nổi!”, Hạ Du đi đến tò mò nhìn: “Dù là vì đẹp hay thế nào thì cũng đâu cần phải xé một miếng vải trên váy để quấn lên cổ chứ”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Khả năng quan sát của tên này tốt thế từ bao giờ vậy!
Xé một miếng vải trên váy để quấn lên cổ, dù có đẹp thế nào thì cũng… thật sự không được bình thường cho lắm.
Quả nhiên, Hạ Du cũng nhận thấy bất thường mà hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô bị thương sao?”
Tần Như Lương vốn dĩ đang không để ý mấy cũng nhìn sang.
Khóe mắt Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Không có”.
Hạ Du hỏi: “Không bị thương thì cô che cổ lại làm gì? Cho ta xem nào, có bị thương thật không, ai làm cô bị thương?”
Thẩm Nguyệt càng không cho Hạ Du xem, Hạ Du lại chắc nịch cho là Thẩm Nguyệt bị thương.
Thẩm Nguyệt chửi thầm trong lòng, nếu để Hạ Du thấy khác nào cho Hạ Du biết nàng và Tô Vũ đã thân mật với nhau, huống hồ nàng còn chưa biết nàng và Tô Vũ đã làm gì!
Thẩm Nguyệt giữ lấy khăn quàng cổ, thấy Hạ Du cứ một mực cuốn lấy, tức tối nói: “Hạ Du, ngươi rảnh lắm à, chăm sóc tốt cho bách tính trong thành chưa? Sắc thuốc xong chưa?!”
Hạ Du trừng mắt nói: “Ta đang quan tâm cô đó! Nếu cô bị thương và không cho chúng ta biết thì làm sao khỏi được!”
“Ta cảm ơn ngươi nhiều! Ngươi không quấy rầy ta là ta mừng rồi!”
Hạ Du thừa dịp nàng nói chuyện, lập tức vung tay tới, Thẩm Nguyệt né tránh, tức giận nói: “Mẹ nó nữa, Hạ Du, ngươi rảnh vừa thôi! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám động thủ thì ta sẽ phản kích đấy!”
Thẩm Nguyệt động tác nhanh, Hạ Du cố gắng mãi cũng không được.
Tô Vũ vào trong, thấy thế thì nói: “Thủ thành đại nhân tìm ngươi có chuyện gấp đấy”.
Tô Vũ nói rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Hạ Du chỉ có thể dừng lại, khuyên can Thẩm Nguyệt: “Có bệnh thì phải chữa, lát nữa ta lại đến”.