Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Ngươi cút đi cho ta!”
“Hứ, có lòng tốt mà không được báo đáp”.
Hạ Du vừa đi, không khí trong viện bỗng trở nên vi diệu.
Tần Như Lương nhìn chằm chằm phần cổ của Thẩm Nguyệt, nhưng ánh mắt hắn ta sao mà nhìn thấu được khăn quàng cổ của Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương hỏi: “Cô bị thương thật à?”
Thẩm Nguyệt biết Tô Vũ ở trong viện, có chút quẫn bách nói: “Không”.
Tần Như Lương bèn nặng nề nhìn Tô Vũ, ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Tô Vũ điềm nhiên như không: “Nàng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi chút đi”.
||||| Truyện đề cử: Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em |||||
Không cần hắn nói, Thẩm Nguyệt cũng muốn về phòng.
Nhưng nàng và Tô Vũ nói chuyện rất ít, Tần Như Lương vừa đến đã phát hiện.
Sau khi Thẩm Nguyệt quay về, Tần Như Lương nặng nề nói với Tô Vũ: “Ngươi làm gì nàng ấy rồi?”
Mắt Tô Vũ đen như mực, không vui không buồn, bình thản mà thâm thủy: “Nếu ta làm gì thật thì Tần tướng quân bây giờ ngăn nổi sao?”
Tần Như Lương đâm chọc: “Nếu ngươi không làm gì thì sao nàng ấy lại lạnh lùng như thế”.
“Chuyện này là giữa ta và nàng, liên quan gì đến Tần tướng quân đâu”.
Thẩm Nguyệt quay về phòng, cởi khăn quàng cổ ra, soi gương thì thấy dấu hôn trên cổ vẫn hết sức rõ ràng.
Xem ra mấy ngày nữa cũng không tiêu tan được, sớm muộn gì Hạ Du cũng phát hiện.
Thẩm Nguyệt không khỏi tự giận mình, lúc ở trong thôn không uống rượu thì vẫn phải ở chung với Tô Vũ.
Rõ ràng là chưa giải quyết mâu thuẫn xong, tại sao lại để hắn hôn cơ chứ, còn để lại vết tích!
Có lẽ trong mắt Tô Vũ thì đó không phải mâu thuẫn, chuyện hắn muốn đạt được thì hắn nhất định sẽ làm.
Cho dù Thẩm Nguyệt sẽ ghét hắn.
Cho nên tính mục đích của Tô Vũ rất mạnh, hắn không mâu thuẫn gì cả, chẳng qua là nàng tự mâu thuẫn nên khó chấp nhận mà thôi.
Nhưng Thẩm Nguyệt không ghét hắn được, cho dù Tô Vũ là người không tốt nhất trên đời.
Nhưng hắn vẫn luôn là người đối xử với nàng tốt nhất trên đời.
Cửa phòng lúc này vang lên tiếng gõ.
Thẩm Nguyệt che cổ lại, đi ra mở cửa.
Không ngờ là Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cúi đầu không nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì không?”
Tô Vũ nói: “Tần tướng quân ở ngay sát vách, nàng có muốn cho ta vào trong nói chuyện không?”
Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, sau đó mở cửa: “Vào đi’.