Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 124

“Phu nhân, đồ đã chuẩn bị xong, có cần kiểm kê lại lần nữa không ạ?” Lam Thuần cầm danh mục quà tặng đi vào, đưa tới trước mặt nàng.

Đường Quân Dao soát lại lần nữa, sau đó thêm hai thứ, xong xuôi mới phân phó: “Cứ chuẩn bị theo cái này, rồi sai người đưa đi là được.”

Lam Thuần thưa vâng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Phu nhân, vị phu nhân nhà họ Cát này là ai vậy? Vì sao lại ở xa như thế? Vì sao người phải tặng cho nàng ấy những món quà giá trị như vậy?”

Đường Quân Dao cười: “Vị này là người trong nhà, tướng quân nhà ngươi và ta đều gọi nàng là tỷ tỷ.”

Nương tử họ Cát này chính là Phương tỷ nhi năm đó. Từ khi tìm lý do rời khỏi nhà họ Cát, mỗi năm Hạ Thiệu Đình đều nhờ người đưa chút đồ về, khi thì là chút ngân lượng mà chàng vất vả chắt chiu được, khi thì là sản vật chàng đặt mua ở nơi đó, mà chàng làm những điều này chính là vì không muốn người thân duy nhất của mình phải lo lắng.

Song, sau khi đảm nhiệm chức tướng quân, chàng không bận công sự, thì cũng là lãnh binh xuất chinh, căn bản không sắp được thời gian để về thăm nàng ấy.

Giờ Đường Quân Dao nghĩ kỹ lại, nàng cũng đã nhiều năm chưa gặp Phương tỷ, lần cuối cùng gặp tỷ ấy là lúc nàng chừng bốn tuổi, nhoáng cái mà đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũng không biết Phương tỷ còn nhớ mình không nữa.

Ngày hôm đó, Phương Nghi bị giam trong đại lao gần hai năm cuối cùng cũng đợi được bóng dáng của Đường Tùng Niên.

“Để công chúa điện hạ đợi lâu rồi, giờ ta sẽ cho nguời giúp công chúa điện hạ chuyển nhà.” Đường Tùng Niên ra chiều áy náy.

Bị cầm tù lâu như vậy, lại còn tận mắt nhìn thấy thủ cấp của cháu trai mình, biết tất cả những đi theo mình không một ai sống sót khiến cho toàn bộ hi vọng của bà ta đều bị phá tan tành, Phương Nghị chỉ hận mình không thể chết ngay lập tức.

Đặc biệt là trong hai năm qua, không ai đến tra tấn bà ta, cũng không có người đến thẩm vấn bà ta, dường như tất cả mọi người đều đã lãng quên bà ta, điều này càng khiến bà ta sống không bằng chết.

“Là ngươi sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”  Lúc vừa nhìn thấy Đường Tùng Niên xuất hiện, bà ta đã thấy hận muốn chết,  ánh mắt sắc bén như lưỡi dao dùng hết sức đâm về phía người ông, hận không thể bầm thây người này thành vạn mảnh.

“Ta nói rồi, ta sẽ cho công chúa điện hạ chuyển đến nhà mới!” Đường Tùng Niên hào sảng đáp lời, rồi ông giơ tay lên, lập tức có hai thị vệ đi vào, họ không nói một lời liền lấy bao vải đen trùm lên đầu bà ta, sau đó dựng cơ thể đã mềm nhũn không có chút sức lực nào của bà ta lên, rồi cứ thế mà bắt bà ta đi.

Phương Nghi toan vùng vẫy, toan lớn tiếng chửi rủa, nhưng người không có chút sức nào nên chỉ đành im lặng không nói.

Dù sao, ngay cả chết bà còn không sợ, vậy thì còn cái gì làm bà sợ được sao!

Về phần ‘ nơi ở mới’, ban đầu bà ta chỉ nghĩ là chuyển từ đại lao này đến đại lao khác, thế nhưng, khi bao vải đen trên đầu bị lột ra, sau một hồi lấy tay che mắt để thích ứng với ánh sáng, bà ta từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một căn phòng ngập tràn ánh sáng chói lòa.

Tuy trong phòng bài trí đơn giản, ngoại trừ cửa sổ mở quá cao, cùng với cửa sắt thô dày ra thì những cái gì cần có đều có đủ cả.

Trái tim bà ta siết chặt, nhất là khi bà ta nghe được tiếng nói của đám người bên ngoài, đúng, là đám người, như thể có một đám đông đang cùng nhau tụ tập lại, những âm thanh ẫm ĩ giống như tiếng phố xá nhộp nhịp nhốn nháo.

“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Bà ta cất tiếng hỏi với đôi môi run rẩy.

Đường Tùng Niên khẽ cười, vuốt chònm râu ngắn và trả lời: “Đương nhiên là một nơi tốt đẹp, công chúa cứ bình tĩnh đợi một lát rồi khác biết.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!” Phương Nghi càng thêm lo lắng, suýt nữa kêu lên the thé.

Nhưng Đường Tùng Niên không nói năng gì, kéo ghế sang một bên và ngồi xuống, ra chiều nhẫn nại chờ đợi.

Thấy ông như thế, Phương Nghi lại càng hận hơn, nhưng không làm được gì ông vì chính cơ thể  bà ta còn đang mất sức, trụ không được bao lâu đã xụi lơ trên đất, chỉ có thể dùng đôi mắt ăn thịt người để trừng ông ta.

Một lát sau, một tràng tiếng ‘tùng tùng’ như tiếng trống đồng trong hí khúc truyền vào tai Phương Nghi. Thoạt tiên bà ta ngẩn ra, rồi lại lập tức nhíu mày, tập chung lắng nghe tiếng hát hí ê a cùng với tiếng vỗ tay reo hò thỉnh thoảng truyền vào.

Bà ta bặm chặt môi, bấy giờ đã có thể xác định được bên ngoài là một sân khấu kịch lớn, chỉ cần nghe tiếng vỗ tay như sấm của người xem thì có thể biết được bên ngoài có rất nhiều người.

Bà ta nhìn về phía Đường Tùng Niên đang khép hờ mí mắt, hai chân vắt chéo, một tay nhịp nhàng vỗ đùi teo làn điệu, nhìn vẻ thoải mái của Đường Tùng Niên khiến nỗi bất an cùng nghi ngờ trong lòng bà ta càng mạnh mẽ hơn.

Tuy không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài ở chỗ này, nhưng lại có thể nghe thấy nào là tiếng hát xướng, tiếng xì xào bàn luận của mọi người một cách rõ ràng.

Lão già đáng chết này rốt cuộc có ý đồ gì? Rốt cuộc ông ta có mục đích gì?

Ấn đường của bà ta càng chau chặt hơn, trông thấy Đường Tùng vẫn không để ý tới mình, bà ta cũng nhắm mắt, lặng lẽ để ý động tĩnh ở bên ngoài, hòng tìm cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng dần dần, sắc mặt bà ta đã bắt đầu thay đổi, đặc biệt là khi bghe thấy tiếng hát của người áo xanh hát: “Hôn quân! Phu ta vì triều đình, vì hoàng thất Tuần Thị mà chinh chiến trời nam đất bắc, nhiều lần lập được kỳ công, không một lần mong được đền đáp, hôn quân vô đạo, trầm mê tửu sắc, chèn ép bề tôi, nhục mã thê tử, không biết chết ở chốn nào!”

Ngay sau đấy là tiếng mắng chửi không ngừng của quần chúng, trong đó còn xen lẫn một câu xướng từ sâu xa của lão sanh (*): “Tiện phụ không biết điều.”

(*) Lão sanh: vai nam trung niên (trong tuồng cổ, thường mang râu)

Bà ta tức đến mức mặt mày xanh mét, cơ thể không ngừng run rẩy, giờ này khắc này, cuối cùng bà ta cũng hiểu dụng tâm hiểm ác của Đường Tùng Niên khi sắp xếp cho mình ở chỗ này, ông ta muốn để chính tai mình nghe thấy dân chúng mắng chửi hoàng thất Tuần Thị.

“Ngươi, các ngươi ăn nói lung tung! Các ngươi……….” Hai mắt bà ta trợn trừng trừng, chỉ tay vào mặt Đường Tùng Niên, tức đến độ cả khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Đường Tùng Niên chậm rãi mở mắt ra, thấy thế chỉ vuốt chòm râu ngắn và thong thả nói: “Tuy vở hí này đã được ngọt rũa nghệ thuật, nhưng nhân vật được lấy từ người thật của hòang thất Tuần Thị các ngươi.Thời kỳ lệnh tôn tại vị, ông ta tham tửu sắc, xa lánh trung lương, thân cận tiểu nhân, làm cho đất nước bị tàn phá, dân chúng rày đây mai đó, ngươi thấy trong vở hí này có câu nào mắng sai ông ta sao?”

“Thường nói, đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ(*) hoàng tộc Tuần Thị đã bị người khắp thiên hạ căm ghét từ lâu, vận số đã tận, Triệu Thị thuận theo lẽ trời mà bình đình thiện hạ, xoa dịu muôn dân, đó chính là lẽ trời. Song, các ngươi cứ muốn làm trái ý trời, nay rơi vào bước đường này cũng là do chính mình gieo gió gặt bão.”

(*) Ngươi phù trợ chính nghĩa thif sẽ được nhiều người giúp, còn người đi ngược lại với chính nghĩa sẽ không ai chơi cùng.

“Hôm nay Đường mỗ chỉ để ngươi nghe nhiều hồi tưởng lại nhiều, sau đó để ngươi nghiền ngẫm thật kĩ về những tội nghiệt mà hoàng thất Tuần Thị các ngươi đã làm!” Đường Tùng Niên cười lạnh, phẩy nhẹ góc áo, chậm rãi nói tiếp: “Công chúa điện hạ yên tâm, ở đây có thể nghe rõ mọi thứ ở bên ngoài, nhưng trong đây lại không thể truyền bất kỳ âm thanh gì, dù là nhỏ nhất ra bên ngoài.”

“Nơi mà ngươi đang ở chính là lầu Sướng Thính, mới được triều đình xây lại trên mảnh đất của Khang vương phủ trước đây. Nơi đây hội tụ những đoàn kịch giỏi nhất dân gian, mỗi ngày đều diễn một vở kịch miễn phí cho dân chúng, ngày này qua năm khác không bao giờ thay đổi. Kịch bản gắn kết cổ kim, lấy lịch sử làm gương, mượn lịch sử để răn đe bách quan và cảm hóa vạn dân; không giới hạn người xem, sang hèn cùng thưởng thức. Việc làm này có lợi cho việc phổ biến rộng rãi, tin chắc chưa đầy ba tháng, bách tính khắp Trung Nguyên này sẽ nhớ lại những việc mà hoàng thất Tuần Thị đã làm.”

“Ngươi ngươi ngươi!” Phương Nghi tức đến nỗi méo mó mặt mày, gẫn xanh trên trán giật đùng đùng, thù hận ngập tràn nơi đáy mắt, bấy giờ bà ta chỉ muốn nhào đến đây cắn da nuốt thịt người này.

Đường Tùng Niên khẽ cười và từ từ đứng lên: “Đường mỗ còn có chuyện khác phải làm, không quấy rầy công chúa điện hạ nghe kịch nữa!”

Nói xong, ông chắp tay ra sau lưng, bước thong thả ra khỏi phòng,

Nói xong, ông chắp tay sau lưng, bước thong thả ra khỏi phòng. Sau khi nghe tiếng cửa sắt vang lên sau lưng, ông vuốt chòm râu ngắn và thầm nghĩ: “Kịch bản mà Bảo Nha và Miễn ca hợp tác viết hay thật đấy, đặc biệt là Miễn ca, thật đáng tiếc khi để thằng bé một đảm nhiệm mộtt chức  vụ hờ trong hộ bộ chỉ để kiếm vài đồng bạc, nên để thằng bé phụ trách kịch bản của lầu Sướng Thính sau này mới đúng.”

Đường Hoài Miễn đang gõ bàn tính trong thư phòng bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hắn dụi mũi, cũng không hề để ý mà tiếp tục chìm vào tưởng tượng.

Lần này kiếm được một khoản kha khá, đủ để giao nộp cho anh vợ bệ hạ, hắn cũng nhận cơ hội nghỉ ngơi một phen. Ừm, chi bằng lần này tìm thời gian thích hợp, đưa Ngũ công chúa ra ngoài cho khuây khỏa, bồi đắp tình cảm phu thê.

Hắn càng nghĩ càng bay xa, càng nghĩ lòng càng như nở hoa, động tác hõ bàn tĩnh cung càng ngày càng nhanh.

Trong lầu Sướng Thính, Đường Quân Dao ngồi trong căn phòng bao giành riêng cho quan lại cùng quý nhân, nàng xem một khúc vui buồn li hợp đang được trình diễn trên đài, nghe những lời buộc tội đau thấu tâm can, khiến người tỉnh ngộ của nhân vật trong khúc, rồi lại nghe quần chúng dưới đài chửi bới những nhân vật phản diện trong kịch, nó khiến cho tâm trạng nàng vô cùng tốt, khóe miệng bất giác cong lên.

Hiệu quả của lần diễn thử này tốt ngoài dự kiến của nàng,  không uổng công nàng hao phí nhiều tâm tư để lựa chọn đoàn kịch tốt nhất, cũng không uổng công cư sĩ Miễn Đàm sửa chữa bản thảo vô số lần, càng không uống công đoàn kịch khổ luyện ròng rã ngày đêm.

“Đây là chuyện mà nhạc phụ đại nhân và nàng vẫn luôn trù tính sao? ” Hạ Thiệu Đình ngồi bên cạnh nàng, buồn cười mà hỏi.

“Không liên quan đến thiếp nha, đây là chủ ý của cha.” Đường Quân Dao chớp mắt với chàng, trông rất chi là vô tội.

Hạ Thiệu Đình khẽ bật cười.

Có lẽ nhạc phụ đại nhân là người nghĩ ra chuyện này, nhưng người bắt tay vào làm lại là thê tử bé bỏng cạnh hắn. Vị Khánh Bình trưởng công chúa tiền triều kia, một lòng một dạ muốn giành lại giang sơn cho Tuần Thị, nhưng mai này, thứ mà bà ta phải nghe suốt ngày suốt đêm lại là những tội ác mà hoàng thất Tuần Thị từng làm, là tiếng chửi rủa của những bách tính hận hoàng thất Tuần Thị thấu xương, loại mùi vị này có thể nói là sống không bằng chết.

“Từ cổ chí kim, bi kịch càng dễ khuấy động lòng người hơn, và những nốt thăng trầm giữa nam nữ lại càng dễ lưu truyền rộng rãi hơn, dân chúng có thể không nhớ được vị hoàng đế nào đã làm chuyện đó, nhưng bọn họ kiểu gì cũng nhớ đôi uyên ương số khổ ấy bị hôn quân vô đạo chia rez.”

Đường Quân Dao càng đắc ý thì lúm đồng tiền bên má càng hiện rõ hơn.

Vở kịch mà hôm nay trình diễn chính là một tình yêu bi kịch như vậy, đôi nam nữ này quen nhau từ nhỏ, giúp đỡ lần nhau vượt qua sóng to gió lớn,  nam tử lòng mang chí lớn, một lòng đền đáp triều đình, cuối cùng hắn đã đạt được ước ngyện, trở thành một đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, đánh đuổi ngoại địch, bình thiên hạ. Đáng tiếc, khi hắn đã công thành danh toại, thứ chờ đợi hắn không phải là vợ tước con quan(*) mà là thê tử tri âm tri kỷ đã tự vẫn trước ngự tiền để bao vệ trinh tiét.

Tuy rằng nàng luôn cảm thấy có chút cố ý tạo ra bi kịch khi xem vở kịch này, cơ mà không sao cả, mặc dù tiểu thuyết của cư sĩ Miễn Đầm bị phần lớn đều bị người đọc mắng nhưng người xem cũng rất nhiều, nàng tin kịch bản lần đầu tiên hắn viết cũng không tránh được kết cục này.

Nhưng như thế thì sao chứ? Dân chúng không hiểu những đạo lí quanh co vòng vèo, bọn họ chỉ biết hôn quân vô đạo thèm muốn sắc đẹp của nữ chính, nhiều lần ủ mưu chiếm đoạt, nữ chính tự vẫn để bảo vệ tiết tháo, đôi phu thê ân ái chia cắt mãi mãi từ đây. Tướng quân một lòng báo đáp triều đình rơi vào cảnh thê ly con tán,ngoài ra,  trong vở kịch này cũng nói rã tầm quan trọng của việc đi theo minh chủ.

Nhìn bộ dạng vênh vang tự đắc của tiểu thê tử, Hạ Thiệu Đình không khỏi bật cười, nhẹn nhàng chọc vào cái lúm trên má nàng, và nhận lại ánh mắt hờn dỗi của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment