Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 125

Mãi cho đến khi vở kịch kết thúc, Đường Quân Dao vẫn nghe được những câu chửi mắng đầy căm hận của quần chúng đang lục tục giải tán, sau đó nàng lại nhìn về cửa sổ của một căn phòng nào đó, khóe môi khẽ vểnh, tâm trạng vốn tốt nay lại càng tốt thêm.

Hạ Thiệu Đình mỉm cười, trong ánh mắt đong đầy nhu tình mật ý.

Khi nhóm người dưới lầu dần dần tản đi, chàng đứng dậy, nắm tay Đường Quân Dao toan rời đi; vào đúng lúc này cả hai chợt nghe thấy tiếng nói của Lam Thuần và một nữ tử trẻ tuổi vang lên ở ngoài cửa.

“Ôi, cô nương à, người không thể tùy tiện vào đây, đây là…”

“Tránh ra!”

Ngay sau đó, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Đường Quân Dao đưa mắt nhìn sang thì thấy Đỗ Hạnh Thương đang xông vào.

Vẻ mặt Đỗ Hạnh Thường có chút sốt ruột, có lẽ nàng ta không ngờ mình bỗng chạm phải tầm mắt của bọn họ, vì thế có chút ngẩn ngơ, lắp bắt gọi: “Hạ……ca ca.”

Đường Quân Dao ngạc nhiên nhìn nàng ta, thấy nàng ta gầy đến mức khác hẳn dáng vẻ năm đó, như thể là hai người khác nhau thì nhất thời không dám tin.

Mấy năm nay nàng không gặp Đỗ Hạnh Thường lần nào, trên thực tế, sau khi những việc làm của Phùng Duy Lượng bị bại lộ, Vân Thị và Đỗ Hạnh Thường gần như bốc hơi khỏi các buổi tiệc xã giao trong kinh, mà Đường Quân Dao cũng không quá để ý tới những chuyện của phủ Trấn Viễn tướng quân.

Hạ Thiệu Đình cau mày, không nói năng gì.

“Đỗ cô nương, xin hãy tránh đường để phu thê chúng ta còn về phủ.” Thấy nàng ta chắn đúng cửa ra vào, Đường Quân Dao đành phải nói.

Nhưng Đỗ Hạnh Thương không đếm xỉa tới nàng, mà chỉ nhìn về phía Hạ Thiệu Đình với ánh mắt phức tạp.

“Ngươi có việc gì?” Hạ Thiệu Đình cau mày chặt hơn, trông mặt có vẻ không vui.

Đỗ Hạnh Thường mở miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ cắn cánh môi, nhìn hắn một cái thật sâu rồi bỗng nhiên quay người chạy mất.

Đường Quân Dao lấy làm khó hiểu, cô nương này bỗng nhiên xông vào đây, không nói không rằng đã quay người chạy mất, rồi cuối cùng nàng ta định làm cái gì?

“Về thôi!” Hạ Thiệu Đình nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói, trông có vẻ không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.

Đường Quân Dao mỉm cười với hắn, cũng không nói thêm gì. Thế nhưng, vào hôm về nhà ngoại thăm Ngũ công chúa và Vi Ánh Trúc lần lượt hoài thai, nàng bèn nhắc đến Đỗ Hạnh Thường.

“Tháng trước ta cũng từng gặp nàng ta, nhìn ra được mấy năm nay nàng ta sống không hề hạnh phúc. Vì chuyện của cha nương cộng với việc hiện giờ phủ Trấn Viễn tướng quân đã không còn như trước, khiến cho hôn sự của nàng ta không được thuận lợi cho lắm. Các nhà có gia thế không vừa mắt nàng ta, còn những nhà đến cầu thân thì không lọt vào mắt xanh của Đỗ phu nhân, vì thế mà hôn sự của nàng ta vẫn nhùng nhằng tới giờ.”

“Đặc biệt là, sau khi những chuyện mà Trấn Viễn tướng quân từng làm bị truyền ra ngoài, hôn sự của nàng ta càng thêm khó khăn. Mấy hôm trước ta còn nghe nói Trấn Viễn tướng quân muốn hưu thê, nếu chuyện này là thật thì hôm đó nàng ta đến tìm hai ngươi, có lẽ là muốn muội phu có thể nói vài câu khuyên nhủ Trấn Viễn tướng quân, cuối cùng lại không nói, có lẽ là vì trong lòng cảm thấy thẹn với những chuyện đã qua.

Vi Ánh Trúc thở dài.

“Xem ra, vị Đỗ cô nương này vẫn còn biết thẹn, không đến mức như cha nương nàng ta.” Ngũ công chúa véo một mẩu bánh bỏ vào mồm, uể oải nói.

Một lát sau lại dặn dò Đường Quân Dao: “Muội không được nhúng tay vào những chuyện của Đỗ gia đâu đấy, cũng không được để tiểu Hạ muội phu can thiệp vào, kệ xác nhà bọn họ ầm ĩ, những chuyện đó không liên quan đến các muội.”

Đường Quân Dao cười đáp: “Tỷ yên tâm, muội có phải người nhàn rỗi, thích lo chuyện bao đồng đâu, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà người khác.”

Đúng như Vi Ánh Trúc nói, hôm đó Đỗ Hạnh Thường đến tìm Hạ Thiệu Đình quả thật là vì muốn hắn có thể khuyên nhủ Đỗ Thành Trung, để ông không bỏ mẫu thân Vân Thị của mình, nhưng khi nàng ta đứng trước đôi tiên đồng ngọc nữ đang nắm tay nhau, nghĩ tới những chuyện Đỗ Thành Trung từng làm với mẫu tử bọn họ, những lời muốn nói lại không sao thốt ra nổi.

Nàng ta chạy khỏi lầu Sướng Thính, thẫn thờ bước đi trên phố lớn nhộn nhịp huyên náo, bên tai chỉ toàn tiếng người dân mắng chửi những nhân vật phản diện trong vở kịch, càng nghe nàng ta càng cảm thấy những lời mắng nhiếc này như đang chửi cha nương nàng ta vậy.

Suốt mấy năm nay, nhà không ra nhà, phụ thân thì trầm mê tửu sắc, trái ý một tí là mắng nhiếc mẫu thân, còn không thì sẽ đi đến chỗ huynh trưởng đánh hắn một trận. Ban đầu nàng còn van xin, nhưng lâu dần cũng trở nên chết lặng, ấy thế mà chớp mắt đã qua nhiều năm.

Nàng không dám gặp lại những tỷ muội đã từng thân thiết, cũng không dám gặp gỡ bất kì người nào, vì sợ phải đối diện với những ánh mắt khinh thường, nghe được những câu nói khó nghe.

Người nhà nàng đã hoàn toàn thay đổi và nàng cũng vậy.

“Con đi đâu thế? Mau đi cầu xin cha con, để ông ấy đổi ý, mau đi!” Nàng không biết mình đã về phủ từ lúc nào, mới vào cửa đã bị Nguyễn Thị kéo lấy cánh tay.

Nàng trầm mặc nhìn gò má gầy nhô xương, trông hết sức cay nghiệt của phụ nhân trước mặt,  muốn tìm trên gương mặt quen thuộc này vẻ mặt dịu dàng đoan trang của mẫu thân mình năm ấy, nhưng rồi lại thất vọng.

“Những năm qua cha đối xử với người như vậy, giờ tách ra không tốt sao? Tại sao cứ phải giữ……..”

Bỗng, một tiếng “Bốp!” giòn giã vang lên, nàng còn chưa nói hết lời đã bị Vân Thị giáng cho một cái tát, ngay sau đó là tiếng nói hổn hển của Vân Thị: “Mày thì hiểu cái gì?! Một khi bị bỏ, ta sẽ chẳng còn cái gì nữa, ta đã phải tốn biết bao tâm sức mới có được mọi thứ trong cái phủ này, ta không thể trắng tay một lần nữa!”

Một lát sau, bà ta lại nói bằng giọng bi thương: “Thường nhi, con phải giúp nương cầu xin cha con, nếu nương mà bị bỏ thì thanh danh của con cũng chẳng còn,  sau này con làm sao tìm được một mối hôn sự tốt đây!”

Đỗ Hạnh Thường ôm một bên mặt bị đánh, nghe vậy nhếch môi cười tự giễu: “Nương cho rằng bây giờ con còn có thanh danh gì tốt sao?”

Thấy chân mày Vân Thị dựng lên như thể lại muốn mắng, nàng ta thản nhiên nói: “Người yên tâm, cho dù phải trả bất kì cái giá gì, thì con cũng sẽ khuyên cha giúp người.”

“Thế thì tốt thế thì tốt, con là người cha con thương nhất mà, dù con nói gì ông ấy cũng sẽ đồng ý thôi.” Bấy giờ Vân Thi mới cảm thấy vui vẻ.

Đỗ Hạnh Thường chỉ cảm thấy đau xót trong lòng.

Mấy năm trước, mẫu thân còn cãi nhau long trời lở đất với phụ thân vì chuyện của huynh trưởng, nhưng sau khi phụ thân kiên quyết đòi hưu thê thì thái độ của bà ấy đã hoàn toàn thay đổi, bà bắt đầu nhận sai, bắt đầu lấy lòng, nhưng cũng từ đấy mà không một lần nhắc đến người huynh trưởng sống không bằng chết của nàng nửa câu.

Không ngờ máu mủ ruột thịt lại trở nên mỏng manh khi đặt trước lợi ích của bản thân như vậy.

Vài ngày sau, Đường Quân Dao không khỏi sửng sốt khi nghe tin Trấn Viễn tướng quân kén rể cho nữ nhi, nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì thấy đây thật sự là cách tốt nhất để Đỗ Thành Trung có người kế thừa hương hoả của Đỗ gia.

Hôm nay là sinh nhật của Hồ Lệ phi, không biết nàng ta đã làm thế nào để dụ dỗ hoàng đế, rồi được hắn cho phép tổ chức tiệc ngắm hoa trong cung và mời phu nhân các phủ vào cung dự tiệc, có thể nói buổi lễ long trọng sánh ngang với lễ sinh nhật của Hoàng hậu.

Đường Quân Dao lại không cảm thấy có gì bất ngờ, vì dù sao đời trước Hồ Lệ phi cũng từng tổ chức tiệc ngắm hoa này. Xem ra, đời này Hồ phi nương nương vẫn rất được lòng Hoàng đế, nói đúng hơn là từ khi vào cung nàng ta vẫn luôn là người được sủng ái nhất; chính những điều này đã bức Hoàng hậu Lương Dục Yên không thể tiếp tục làm ngơ trước bản lĩnh của nàng ta.

Trong cung bây giờ, nếu nói đến người được sủng ái nhất thì phải kể đến Lệ phi nương nương, nàng ta đã đứng hai thì không ai dám tranh đầu. Trong một tháng, ngoại trừ hai ngày cố định là mùng một và mười lăm phải về chỗ của Hoàng hậu thì những ngày còn lại hắn đều đến ở cung của Lệ phi.

Đường Quân Dao ngồi nhuyễn kiệu vào cung, trong phút lơ đãng khi nhìn ra ngoài kiệu, nàng phát hiện ra con đường này không dẫn đến vườn Uẩn Phương, nơi tổ chức tiệc ngắm hoa, thì lập tức dấy lên cảnh giác.

Nàng nhẹ nhàng rút chiếc trâm vàng ra khỏi búi tóc và giữ chặt nó trong tay cho đến khi chiếc nhuyễn kiệu dừng lại. Sau đó nàng nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: “Hạ phu nhân.”

Nàng vén rèm kiệu, lập tức nhìn thấy một người mặc cung phục của Mỹ nhân, người này không phải ai khác mà chính là Hứa Đinh Uyển, người vừa mới được thăng từ Mỹ nhân lên Tiệp dư cách đây không lâu.

“Tiệp dư nương nương làm thế này là có ý gì?” Khuôn mặt nàng trở nên lạnh lùng.

“Hạ phu nhân chớ tức giận, ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Nay ta cố ý mời phu nhân đến là muốn nhắc nhở phu nhân, tránh cho lát nữa phu nhân bị vào tròng mà còn không biết tại sao.”  Hứa Đinh Uyển chưng ra vẻ mặt ‘ta có ý tốt’.

Đường Quân Dao cau mày, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh đợi nàng ta nói tiếp.

Hứa Đinh Uyển thấy vẻ mặt không sợ hãi của nàng khác xa vẻ mặt kinh hoàng hoảng hốt trong tưởng tượng của mình thì lấy làm thất vọng, song nàng ta cũng không dám kéo dài thời gian, đành nói thẳng: “Phu nhân có chăng, vì bệ hạ có ý với ngươi mà ngươi đã cùng lúc chuốc lấy sự đố kỵ của Hoàng hậu nương nương và Lệ phi nương nương và đồng thời trở thành kẻ địch chung của bọn họ.”

Đường Quân Dao hơi giật mình, nhưng lại cảm thấy buồn cười.

Bệ hạ có ý với nàng? Bệ hạ có thể có ý gì với nàng được chứ? Khi hắn nhìn nàng, nàng chưa bao giờ trông thấy một chút tình cảm nam nữ nào trong mắt hắn, giữa bọn họ hoàn toàn trong sạch, cũng không hề có chút mập mờ nào cả.

Mấy năm nay, nhất là từ khi Triệu Nguyên Hựu thành hôn, bọn họ chẳng chạm mặt nhau được mấy lần, cho dù có tình cờ gặp gỡ thì ở đó cũng có rất nhiều người, mà nàng cũng chỉ hành lễ theo phép tắc mà thôi, nàng đâu có làm cái gì khiến Hoàng hậu và Lệ phi hiểu lầm, đến nỗi còn căm ghét?

“…..Trong bữa tiệc ngắm hoa mà Lệ phi tổ chức lần này, Hoàng hậu nương nương đã ủ mưu, muốn lấy ngươi làm bè để đối phó Lệ phi, làm cho Lệ phi mất đi sự sủng ái của bệ hạ. Còn Lệ phi, vì căm hận ngươi nên nàng ta kiểu gì cũng chĩa mũi nhọn vào ngươi ở khắp nơi, như thế vừa vặn đi vào ván cờ của Hoàng hậu nương nương.”

“Vì thế, trong ván cờ này Hoàng hậu nương nương là người nắm chắc phần thắng, cho dù phu nhân có thể rút lui an toàn, nhưng thanh danh tất sẽ gặp tổn hại.”

Đường Quân Dao điềm nhiên nói: “Nếu đã vậy thì thiếp thân phải tạ ơn lòng tốt của Tiệp dư nương nương rồi. Thế nhưng, thiếp thân càng muốn biết mục đích của Tiệp dư nương nương hơn là chút rắc rối mà mình sắp gặp phải. Dẫu sao, thiếp thân và nương nương vốn chẳng có giao tình, lần này nương nương bỗng nhiên tỏ ý thật sự khiến thiếp thân khó tránh khỏi lo lắng.”

“Ta cũng không ngại mà nói thật với phu nhân, mặc dù phu nhân xuất thân cao quý, có hai phủ Hạ Đường làm chỗ dựa, nhưng nếu ngươi cùng lúc đắc tội với hai người quyền thế nhất hậu cung thì cuộc sống sau này thể nào cũng gặp nhiều trắc trở. Song, trên đời nào có mấy ai phòng trộm ngàn ngày mà không chút sơ hở, thay vì sau này phu nhân phải nơm nớp lo sợ bọn họ, chi bằng nay hợp tác với ta. Ta và các nàng không giống nhau, các nàng vừa muốn quyền thế vừa muốn trái tim của bệ hạ, còn ta, ta chỉ muốn quyền thế, cũng chẳng hề quan tâm trong trái tim bệ hạ có người nào!”

“Vả lại, phía sau ta cũng không có người khác, mai này còn phải nhờ phu nhân giúp đỡ nhiều hơn. Nếu có một ngày được hưởng giang sơn, chỉ cần ta còn sống tất sẽ bảo đảm cho hai phủ Đường Hạ mãi giàu sang.” Hứa Đinh Uyển tràn đầy tự tin, tỏ rõ suy nghĩ trong lòng.

Bấy giờ, Đường Quân Dao cuối cùng cũng hiểu rõ, bỗng tức quá hóa cười.
Bình Luận (0)
Comment