Đến thần miếu Hi Tư, Tương Nghi và Liên Kiều tách ra.
Liên Kiều là thị nữ dâng thánh thủy, cấp bậc cao hơn, có phòng ở riêng, mà bọn Tương Nghi vẫn là bốn người phòng. Cùng phòng là ba cô nương Bắc Địch, đối với Tương Nghi không còn không thân thiện như lúc đầu, dù sao bốn vị thị nữ kia đã được chọn ra, người trong phòng này đều có thân phận giống nhau.
Ba người cô nương kia ngồi cùng nhau, thì thầm nói nhỏ, giống như rất vui vẻ, Tương Nghi ngồi ở một bên nghe, cũng nói trong lòng của mình, một người khen tình lang của mình quan tâm, một người thì khen anh vũ, còn có một người nói trong nhà hắn có tiền, chỉ là ngựa thì có trên trăm con.
Mấy người nói vui vẻ, quay đầu thấy mặt Tương Nghi đầy trầm tĩnh ngồi ở chỗ đó, có cô nương tò mò hỏi: "Bán Hạ, tình lang của ngươi tên gọi là gì? Hắn là người hán hay là người Bắc Địch chúng ta? Có giỏi cung tên cưỡi ngựa bắn cung không? Trong nhà có bao nhiêu dê bò?"
Tương Nghi bị các nàng kêu một tiếng "Bán Hạ" phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng với ba người: "Tuổi tác ta còn nhỏ, tạm thời không tìm được tình lang, không so được với các ngươi, đều phải nói chuyện cưới gả rồi."
Mấy cô nương đều hơi giật mình: "Ngươi cũng sắp mười lăm rồi, còn xinh đẹp như vậy, sao còn chưa có người yêu nữa? Bên Bắc Địch chúng ta, mười hai mười ba tuổi làm cha làm mẹ khắp nơi đều có!"
Mặt Tương Nghi đột nhiên đỏ lên, nàng ngượng ngùng nói: "Người Hán chúng ta cần sau mười lăm tuổi mới xuất giá, chúng ta tròn mười năm kêu cập kê, cập kê rồi thì có thể thành thân, trước cập kê, bình thường sẽ không lập gia đình, trừ phi trong nhà rất nghèo khó, cần dùng sính lễ mà nuôi gia đình."
"Mười lăm tuổi thành thân cũng không tính là muộn, chúng ta mười sáu bảy tuổi lập gia đình cũng có nhiều, nhưng tìm tình lang thì sớm một chút!" Một cô nương bỗng nhiên sờ tới, cười hì hì níu bả vai Tương Nghi: "Ta có một ca ca, người hết sức đẹp mắt, ngươi nhìn ta cũng biết bộ dáng hắn không kém! Ngươi nói chỗ ở cho ta biết, đến lúc đó ta để cho ca ta đi tìm ngươi!"
Tương Nghi mắc cở đỏ hết mặt, khoát tay lia lịa: "Không được không được, chúng ta phải chờ cha mẹ đồng ý mới có thể lui tới với người khác."
"Người Hán nhiều quy củ, thật không có tinh thần." Cô nương kia đồng tình nhìn nàng một cái: "Chẳng lẽ người mình thích cũng không được? Thành thân là chuyện của mình, lại không phải cha mẹ sống hết đời với người kia, cần gì phải nghe lời như vậy?"
"Ai, bên chúng ta chính là như vậy, hôn sự bản thân không thể làm chủ, cần trưởng bối trong nhà gật đầu đồng ý." Bỗng nhiên Tương Nghi nghĩ tới chuyện chung thân của mình và Gia Mậu, trong lòng không khỏi có mấy phần chua xót. Lần này Gia Mậu đi theo đến Bắc Địch, là muốn lập một phần công lớn, đến lúc đó đi xin Hoàng thượng ban hôn, nếu chuyện chung thân của bọn họ có thể tự làm chủ, vậy bọn họ căn bản không phải trải qua nhiều trắc trở thất bại như vậy.
"Ngươi thật đáng thương." Cô nương kia thấy thần sắc Tương Nghi trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, cho là nàng trong lòng khổ sở, vỗ bả vai của nàng một cái: "Không sao, nếu sau này có duyên phận, nói không chừng ngươi và ca ca ta còn có thể gặp mặt đó."
Tương Nghi cười một tiếng với nàng: "Cám ơn ngươi, ta sẽ xem xem ông trời già kết quả đày đọa ta thế nào."
Nếu ba ngày sau mọi chuyện thuận lợi, Ca Lạp Nhĩ thành Hãn Vương Bắc Địch, vậy Gia Mậu đã lập một công lớn, thì có tư bản trở lại kinh thành giành công. Tương Nghi siết chặt quả đấm giấu trong ống tay áo, nàng nhất định phải phối hợp hành động của bọn họ thật tốt, không thể để cho kế hoạch này ra một tia sơ suất.
Lúc này đã là tháng mười một, may là Giang Lăng ở Giang Nam, nhưng cũng vẫn là gió rét trận trận, thổi nhánh cây trong vườn đung đưa qua loa, phảng phất là một đám vũ nữ không có chỗ nào để đi, đang xách váy chạy như điên ở đầu đường, váy bay nhẹ nhàng.
Trong đại sảnh Dung gia ngồi nhiều người, sắc mặt nghiêm túc.
"Cha, Gia Mậu... Không tính về Giang Lăng qua năm mới sao?" Thần sắc Dung đại phu nhân hơi thất vọng, đôi mắt nhìn bức thư trong tay Dung lão thái gia, hận không thể đoạt lấy xem rõ ngọn ngành.
Vừa nãy ngồi trong nhà chính nói chuyện tết năm nay, văn kiện khẩn cấp của Dương lão thái gia đã đến, Dung lão thái gia mới mở ra nhìn mấy lần, thì thở dài một cái: "Gia Mậu lại đi Ngọc Tuyền Quan rồi."
Tim Dung đại phu nhân nghe lời này thì "Lộp bộp " một chút, Gia Mậu đi Ngọc Tuyền Quan? Đến nơi đó làm chi? Giờ đã là cuối tháng mười một rồi, chẳng lẽ hắn không tính trở lại sao?
Biên quan là nơi nghèo khổ, không biết Gia Mậu có mặc đủ y phục hay không, Dung đại phu nhân nghĩ đến chuyện này, tâm trạng bỗng nhiên nóng nảy lên, cũng không biết vì chuyện gì, lại đi Ngọc Tuyền Quan, đối với nàng mà nói, biên quan là một nơi nguy hiểm, người đi đến nơi đó, hơn phân nửa là được nâng trở về.
Vừa nghĩ tới khả năng này, toàn thân Dung đại phu nhân lạnh như băng, hận không thể tự ra roi thúc ngựa chạy tới Ngọc Tuyền Quan, đón Gia Mậu trở về Giang Lăng. Nàng tha thiết nhìn thư trong tay Dung lão thái gia, thật hy vọng ông mau mau nói hiện trạng của Gia Mậu ra, tại sao lại đi Ngọc Tuyền Quan, lúc nào về nhà.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dung lão thái gia, để cho tim Dung đại phu nhân nhảy tới cổ rồi: "Lại còn đi Bắc Địch rồi, Gia Mậu không muốn sống nữa hay sao?"
"Gia Mậu!" Sắc mặt Dung đại phu nhân trắng nhợt, trong nháy mắt ngất xỉu mất, Kim Chi và Ngân Hoa đứng sau lưng vội vàng đỡ nàng, một người cầm ngửi muối, một người ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, Dung đại phu nhân mới chậm chạp tỉnh dậy tới, trong miệng đứt quãng nói: "Gia Mậu... Gia Mậu... Về đi, mau về đi!"
"Ôi nha, đại tẩu, ngươi làm cái gì vậy đây? Đừng dọa người chứ!" Dung tam phu nhân ở bên cạnh chanh chua hừ hừ: " Thục Hoa nhà ta sắp bị dọa khóc! Gia Mậu đi Bắc Địch nhất định là muốn giết địch lập công, muốn ngươi mang vải choàng của cấp bậc cáo mệnh phu nhân lại nói, ngươi gấp gáp như vậy làm chi?"
"Ngươi nói cái gì chứ!" Dung đại phu nhân chợt nhảy lên, một cái tát tát đến trên mặt của Dung tam phu nhân: "Ngươi không có con trai, nói nhẹ nhàng như vậy, nếu con trai ngươi đi Bắc Địch, nhìn xem ngươi còn có thể thể ngồi ở chỗ này khí định thần nhàn không? Cứ khích bác ly gián trong nhà, bây giờ còn ngồi hả hê nhìn trò hề?"
Dung lão thái gia nghiêm khắc nhìn Dung tam phu nhân một cái, dù sao Gia Mậu là trưởng tôn của mình, an nguy tự nhiên để cho ông lo lắng, vợ lão Tam này cũng quá không ra gì rồi, còn ở bên cạnh nói bóng nói gió, cũng không trách vợ lão đại nổi giận.
"Vợ Lão đại, con ngồi xuống trước, hoảng cái gì, đi Bắc Địch lại cũng phải chuyện khó lường gì." Dung lão phu nhân bĩu môi, trong lòng không thích, vợ lão Tam là cháu gái bên ngoại của mình, tự nhiên sẽ thiên vị chút, nhưng bây giờ bà lại không chiếm lý, chỉ có thể không mặn không lạt nói một câu.
"Cha, tại sao Gia Mậu đi Bắc Địch?" Dung đại phu nhân run rẩy hỏi một tiếng, một tay che ngực, chỉ cảm thấy nơi đó ẩn ẩn đau.
"Dương lão thái gia không nói tình huống cụ thể, chỉ nói là cùng Bảo Trụ và một tiểu thư họ Lạc đi Bắc Địch rồi." Dương lão thái gia đưa thư qua: "Con cầm tự đọc đi."
Trong lòng Dung đại phu nhân chợt trầm xuống, tại sao có quan hệ với Lạc Tương Nghi kia? Nàng ta không phải bán lá trà trong kinh thành sao? Tại sao lại đến Bắc Địch rồi? Không cần nói, nhất định Gia Mậu vì Lạc Tương Nghi này mới đi Bắc Địch rồi, Dung đại phu nhân cầm thư lên xem đi xem lại, chữ viết ở trước mắt mơ hồ, là chữ của phụ thân, một chút cũng không sai.
"Vợ Lão đại, con cũng đừng quá gấp, ngay cả Bảo Trụ cũng đi, Gia Mậu đi theo, tự nhiên cũng không có vấn đề gì." Dung lão thái gia nâng chén trà lên uống một hớp: "Ra ngoài xông xáo nhiều hơn, có nhiều lịch duyệt cũng tốt."
"Cái gì gọi là có nhiều lịch duyệt cũng tốt?" Lúc này Dung lão phu nhân lại đứng chung chiến tuyến với Dung đại phu nhân: "Bây giờ chúng ta chỉ có mấy đứa cháu trai, yêu thương còn không kịp, còn có thể tùy hắn ra ngoài xông loạn hay sao? Mau mau nhìn xem liên lạc Gia Mậu thế nào, để cho hắn mau mau trở về Giang Lăng, ngoài ra xin Hoàng hậu nương nương tìm một mối hôn sự cho hắn, cho hắn thành hôn sớm đi, lập gia đình rồi, tự nhiên sẽ yên phận, đến lúc đó sớm đi sinh một tằng tôn ra, chúng ta cũng có chuyện làm rồi."
Dung lão thái gia liếc nàng một cái: "Hết năm Gia Mậu mới 16, gấp cái gì."
"Ngươi không gấp?" Dung lão phu nhân bực bội càm ràm: "Tự ngươi nhìn một chút, lão đại lão Nhị đều chỉ đành có một đứa con trai, hai đứa con trai lão Tam..." Bà liếc Dung tam phu nhân, trên mặt lộ ra thần sắc khổ sở: "Một đứa rất là tốt, một đứa là di nương sinh. Gia Mậu là trưởng tôn, cũng coi như giành mặt mũi cho Dung gia chúng ta, thế nào hôn sự cũng không thể như học trò nghèo, thông gia trong thư không phải nói có tiểu thư họ Lạc gì đó cùng đi theo sao, cũng không biết nàng theo Gia Mậu hay Bảo Trụ đó! Có thể đi theo nam nhân chạy khắp nơi, sẽ là hàng tốt gì? Chẳng lẽ còn muốn cho nàng lớn bụng vào cửa Dung gia chúng ta hay sao? Giờ Dung gia Giang Lăng chúng ta không thể so với năm đó, đã là Trường Ninh Hầu phủ, một người như vậy, chẳng lẽ còn muốn vào Hầu phủ chúng ta làm trưởng tôn tức? Nằm mơ!"
"Chuyện của Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương đã sớm nói sẽ lưu ý, ngươi cần gì phải gấp gáp!" Dung lão thái gia không nhanh không chậm nói: "Mặc dù ngươi nói có đạo lý, nhưng chúng ta phải tin tưởng Hoàng hậu nương nương! Mấy ngày trước ta mới viết thư đi hoàng cung, hôm nay lại cử bút viết thơ, ngươi để cho Hoàng hậu nương nương nghĩ như thế nào! Hết năm cả nhà chúng ta sẽ dọn đi kinh thành, khi đó ta vào cung gặp mặt Hoàng hậu nương nương nói ra cũng không muộn."
Dung lão phu nhân nghe lời này mới bớt giận, nhìn Dung đại phu nhân ngơ ngác ngồi ở một bên: "Vợ Lão đại, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, về viện mình nghỉ ngơi thật tốt đi."
Xuân Hoa rất là quan tâm, đỡ Dung đại phu nhân dậy: "Mẹ, com đưa mẹ về Tinh tuyết Viên."
Dung đại phu nhân từng bước một dời ra đại sảnh, chân này vừa mới ra cửa, nước mắt lập tức rơi xuống: "Xuân Hoa, con nói đại ca con sao không thông cảm ta như vậy, sao lại đi Bắc Địch rồi! Chẳng lẽ không nghĩ xem ta bận tâm hắn thế nào?"
"Mẹ, mẹ đừng có gấp, đại ca đi Bắc Địch không nhất định là nguy hiểm như chúng ta nghĩ vậy." Trong lòng Xuân Hoa có vài phần nóng nảy, đại ca và Tương Nghi lẫn nhau cố ý, nhưng người nhà luôn muốn tìm hôn sự cho đại ca, vậy phải làm sao bây giờ?
"Sao ta có thể không gấp?" Dung đại phu nhân chỉ cảm thấy ngực tựa hồ bị người ta dùng đao khoét vào thịt, đau đến không thở nổi: "Không được không được, ta phải viết thư cho bà ngoại con, nói chuyện này với bà, muốn sau này bà khuyên ca ca con nhiều chút, ngàn vạn lần đừng lại muốn làm xằng làm bậy."