Trong ngự hoa viên một mảnh xào xạc, hoàn toàn mất hết cảnh đẹp ngày xuân, trên mặt đường đá xanh lá rụng quét một tầng lại rụng một tầng, phảng phất không có lúc ngừng nghỉ.
Hai cung nữ lau mồ hôi nhìn đám người ngồi trong đình đài bên kia, trên mặt lộ ra thần sắc tiện diễm: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương tuyên mấy vị quý phu nhân mang tiểu thư vào cung, chỉ sợ là chọn thiếp thất lương viện cho thái tử điện hạ rồi."
Lúc Thái tử điện hạ còn là Ngũ hoàng tử, một vị chính phi, hai vị Trắc phi, thân phận bây giờ thay đổi tự nhiên cần chọn mấy mỹ nhân vào cung, chính phi ban đầu bây giờ biến thành thái tử phi, danh phận hai vị Trắc phi còn chưa quyết định đến, có lẽ Hoàng hậu nương nương muốn nhìn xem cần thêm mấy vị nữa ai thích hợp làm Lương Đệ hơn, dù sao Lương Đệ chỉ có hai người, đứng sau thái tử phi, sau này không chừng thành quý phi đó.
Trong cửa sổ chạm hoa đã đóng lại của đình đài, rèm vải bông thật dầy rũ xuống, nghiêm mật ngăn cản cảnh sen tàn ngoài hồ. Vẻ mặt Dung hoàng hậu tươi cười nhìn mấy vị thiếu nữ ngồi bên cạnh: "Các vị tiểu thư có thể thật là xinh đẹp, người người như hoa. Sâm nhi, con nói có phải không?"
Sóng vai ngồi cùng Dung hoàng hậu là Thái tử Hứa Nguyệt Sâm, mặt hắn không cảm giác nhìn mấy vị quý nữ bên kia, gật đầu một cái: "Đều tốt, đều tốt, mẫu hậu thích là tốt rồi."
Qua nhiều năm như vậy, hắn theo nguyên tắc, chỉ có thể nghe lời phụ hoàng mẫu hậu nói mà đi làm, bọn họ nói xong, thì hắn gật đầu, bọn họ khó mà nói, thì hắn lắc đầu, cho dù trong lòng có ý kiến bất đồng, cũng chôn ở đáy lòng, cho tới bây giờ cũng không nói ra miệng, bây giờ nếu mẫu hậu nói vậy, những cô gái này đều rất xinh đẹp, hắn cũng đi theo nói xinh là phải.
Chẳng qua là, trong đầu lại len lén nghĩ, người mặc quần áo đỏ bên kia, là đẹp mắt nhất, nếu mẫu hậu có thể đưa nàng làm vào đông cung làm Lương Đệ thì thật tốt.
Mẹ con hai người quả nhiên có tin tức tương thông, Dung hoàng hậu thay Hứa Nguyệt Sâm chọn nữ tử mặc xiêm y màu đỏ kia, chính là cháu gái thứ ba của bình chương chính sự Lục đại nhân Lục Minh Châu, mặc dù không chiếm đích trưởng, nhưng thân thế cũng không tệ rồi —— thái tử phi đã có người, những vị quan nhị phẩm chính Nhất Phẩm kia, ai cũng không muốn đưa con mình vào trong cung đến, trừ phi nói rõ ràng, sau này có thể Phong làm quý phi.
Hứa Nguyệt Sâm thấy Dung hoàng hậu quả nhiên biết tâm tư mình, trên mặt hơi cười: "Đa tạ mẫu hậu."
Mấy vị tiểu thư không được chọn kia tự nhiên có vài phần phiền muộn, mặc dù ngoài mặt vẫn cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng chua thành mảnh sóng lớn, không ngừng đánh giá Lục Minh Châu, thầm nghĩ trong lòng, cũng chỉ bình thường thôi, vì sao hết lần này tới lần khác vào mắt Hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ chứ.
Dung hoàng hậu liếc mọi người một cái, chậm rãi nói: "Bổn cung còn có một đạo ý chỉ, là cho Tiết tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư."
Mọi người đưa mắt nhìn một cô nương mặc áo vân cẩm màu xanh nhạt, người người giật mình, ngay cả Hứa Nguyệt Sâm cũng suýt chút nữa thì sợ nhảy cẫng lên, ánh mắt mẫu hậu thế nào vậy? Tiết gia tiểu thư này mặc dù không xấu xí, nhưng lại không được gọi mắt ngọc mày ngài, cũng chỉ thường thường bậc trung, mẫu hậu cũng phải đưa nàng vào đông cung hay sao?
Tiết Liên Thanh nghe Dung hoàng hậu nhắc mình, không khỏi âm thầm giật mình, liếc Hứa Nguyệt Sâm một cái, xấu hổ cúi đầu, trong lòng như có nai nhỏ chạy loạn. Thì nghe Dung hoàng hậu nói: "Cháu trai ta Dung Gia Mậu, chính là trạng nguyên đại Chu, có chút tài hoa, lại dung mạo xuất chúng, mấy ngày trước Trường Ninh Hầu còn viết thư cho Bổn cung, để cho Bổn cung chọn trưởng tôn tức thay ông ấy, ta thấy Tiết tiểu thư đoan trang hiền thục, nhất định là một cô gái có thể gánh vác trách nhiệm, hôm nay gả cho cháu trai ta."
Gả? Tiết Liên Thanh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Dung hoàng hậu, ngơ ngác không nói ra lời.
Các vị tiểu thư bên cạnh người người kinh hô lên: "Dung trạng nguyên!"
Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan, lúc dạo trong kinh thành, tất cả mọi người chen chúc xem náo nhiệt, lúc ấy thấy Gia Mậu tư dung tú mỹ, ngọc thụ lâm phong, người người đều có lòng ái mộ, hôm nay nghe Dung hoàng hậu lại chỉ Tiết Liên Thanh cho hắn, trong lòng không khỏi hận lên.
Hôn sự này là món đẹp nhất trên đời này! So với Tiết Liên Thanh vào đông cung càng có lợi.
Tiết Liên Thanh vào đông cung, chỉ bằng dung mạo và gia thế của nàng mà nói, nhiều nhất chẳng qua chỉ là một lương viện, nhưng gả cho Dung Gia Mậu thì hoàn toàn bất đồng, đến lúc đó nàng là thế tử phu nhân Trường Ninh Hầu phủ, so với lương viện nhỏ bé mà nói, địa vị không biết cao tới nơi nào. Huống chi Dung Gia Mậu nhân phẩm tướng mạo vô cùng tốt... Cũng không trách trong đôi mắt mấy tiểu thư cũng toát ra lửa, thật hận không thể đốt Tiết Liên Thanh chết tươi.
Tiết phu nhân nghe Dung hoàng hậu ban hôn, vội vàng kéo Tiết Liên Thanh quỳ xuống: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Lòng nàng biết rõ, dung mạo Liên nhi nhà mình chưa ra hình dáng gì, không được Hoàng hậu nương nương vừa ý, nhưng Hoàng hậu nương nương lại muốn lung lạc Tiết phủ, bây giờ cha chồng là Binh bộ Thượng thư, địa vị hiển hách, cũng không trách Hoàng hậu nương nương coi trọng mấy phần. Tuy nói bây giờ Thái tử đã vững vàng ở đông cung, nhưng ai biết sau này sẽ có biến hóa thế nào? Nếu là có thể giao hảo với binh bộ thượng thư, Hoàng hậu nương nương ngủ cũng sẽ an ổn mấy phần.
Lĩnh ý chỉ xuất cung, Tiết phu nhân sung sướng vô cùng, ánh mắt nhìn cười Tiết Liên Thanh cũng híp lại: "Liên nhi, con thật là có phúc, lại có thể gả cho Dung Gia Mậu kia, còn là Hoàng hậu nương nương ban hôn."
Tiết Liên Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ, không phải nói hôm nay Hoàng hậu nương nương chọn lương viện lương đệ cho thái tử điện hạ sao? Vì sao chỉ con cho người khác?"
Tiết phu nhân kéo Tiết Liên Thanh đến bên người thấp giọng nói: "Liên nhi, vào đông cung không bằng gả vào Trường Ninh Hầu Phủ, con chớ có suy nghĩ nhiều như vậy, Dung gia thiếu gia kia rất tốt, con bị bệnh không đi xem hắn cưỡi ngựa khoa quan, người người khen hắn mặt mày như ngọc, Phan An tái thế đó!"
"Thật sự tốt như vậy?" Tiết Liên Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt cũng dần dần có hào quang: "Mẹ, nhưng có đẹp mắt như thái tử điện hạ vậy?"
Lúc này Tiết phu nhân không nói gì.
Bây giờ Hứa Nguyệt Sâm không nói tuấn tú được, hoặc là bởi vì danh hiệu thái tử cho hắn thêm vài phần, Hứa Nguyệt Sâm muốn so với Dung Gia Mậu, ngoại trừ xuất thân, khả năng cái gì cũng không sánh nổi rồi. Tiết phu nhân thấy thần sắc trên mặt Tiết Liên Thanh, trong lòng than thở, khuê nữ nhà mình đừng vừa thấy đã yêu thái tử điện hạ nha, nàng véo cánh tay Tiết Liên Thanh: "Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ, con không cần nghĩ nhiều nữa, chờ đầu mùa xuân Dung gia đến kinh thành, mẹ lại đi thương nghị chuyện chung thân của con."
Tiết Liên Thanh thở dài một cái: "Vậy xin mời mẹ phí tâm."
Nhắm mắt một cái, xuất hiện trước mắt là xiêm y màu vàng hạnh, trên đầu mang mũ tơ vàng, một lời một hành động của hắn, cũng khiến nàng thích như vậy. Tiết Liên Thanh u buồn nhìn mẹ, thấy trên mặt nàng đều là vui sướng hớn hở, cũng không nói nhiều, đầu rũ xuống, sững sờ nhìn tay của mình, bên trên lần đầu tiên thoa lên sơn móng tay tươi đẹp.
Chuyện Hoàng hậu nương nương ban hôn cho Dung Gia Mậu và Tiết Liên Thanh cả thành đều biết rất nhanh, hai vị chủ tử Dương phủ cũng được tin tức. Dương lão thái gia nhìn Dương lão phu nhân: " Gia Mậu của chúng ta, hình như thích vị Lạc tiểu thư kia."
Dương lão phu nhân không nhanh không chậm uống một hớp trà: "Đúng vậy, người chàng đã già, tâm cũng không già, liếc mắt một cái thì nhìn ra."
Dương lão thái gia cười hắc hắc: "Còn không phải như chúng ta ban đầu, trong mắt của nàng có ta, trong mắt của ta có nàng, người khác đứng ngoài mấy bước cũng có thể nhìn ra liên quan trong đó."
"Đi, cái gì trong mắt của chàng có ta, trong mắt của ta có chàng, khi đó là chính chàng chạy đến Quy Chân Viên của ta." Dương lão phu nhân liếc ông một cái: "Không biết ai vào lúc tuyết rơi lớn còn tới chạy tới chạy lui trên nóc nhà."
Dương lão thái gia không cảm thấy lúng túng chút nào, nhìn Dương lão phu nhân cười: "Ta thích đến giúp nàng làm việc, nàng lại không dùng cây chổi đuổi ta đi ra ngoài, còn dung cơm ngon thức ăn ngon chiêu đãi nữa. Hừ, bây giờ không nhận sổ sách? Có muốn Phương ma ma qua đến nói một chút, kết quả khi đó là chuyện gì xảy ra hay không?"
"Chàng nói thì hay lắm!" Dương lão phu nhân bưng chun trà uống một hớp. Mặt hiện lên ra nụ cười tới: "Hoàng hậu nương nương đúng là nóng lòng, mới mấy tháng thôi, đã muốn giúp thái tử điện hạ kéo trợ thủ. Chỉ là ta không nhìn được việc hôn sự kéo người ta đến cạnh mình, huống chi Gia Mậu và Tương Nghi lưỡng tình tương duyệt, ta cũng đã sớm nói phải giúp bọn họ."
"Vậy nàng chuẩn bị làm sao bây giờ?" Dương lão thái gia tò mò nhìn Dương lão phu nhân: "Ý chỉ đã hạ, nàng còn có thể khiến Hoàng hậu nương nương thu hồi lại?"
"Nhất định phải thu hồi, nếu không Gia Mậu và Tương Nghi thành thân thế nào?" Dương lão phu nhân lạnh lùng cười cười: "Lúc Gia Mậu vào cung đã nói với Hoàng hậu, chuyện chung thân của hắn phải tự mình làm chủ, nhưng vì sao Hoàng hậu lại không nghe? Nếu nàng ta không để ý cảm thụ người khác, ta đây cần gì phải nghĩ tới cảm thụ của nàng ta?"
"Hương Doanh, vốn phải cần phương pháp thích đáng, chớ làm chuyện đánh mặt, dù sao nàng ta đã không phải một phi tần, thân phận bây giờ là hoàng hậu đại chu, lại nói chúng ta vẫn là thân thích." Dương lão thái gia cau mày suy nghĩ một chút: "Trước chớ vội vào cung, chậm rãi, chờ Gia Mậu và Tương Nghi trở về hãy nói."
Dương lão phu nhân cầm chung trà lên thổi thổi, nước trà trong chén không ngừng lắc lư, bà gợn sóng trong chén, đột nhiên nở nụ cười: "Ta phải tìm cách thật tốt, để cho hai đứa bé có kinh hỉ ngoài ý muốn."
"Hương Doanh, nàng chuẩn bị làm gì?" Dương lão thái gia thấy trong nháy mắt mặt mày Dương lão phu nhân hớn hở lên, không khỏi kỳ lạ: "Nàng có ý gì hay?"
Dương lão phu nhân hì hì cười một tiếng: "Sơn nhân tự có diệu kế!"
Dương lão thái gia thấy bộ dáng đắc ý của bà, càng cuống cuồng: "Nàng mau mau nói cho ta biết!"
"Ai bảo chàng đần, không nghĩ ra phương pháp tới?" Dương lão phu nhân cười kéo Dương lão thái gia qua, hai người rì rầm nói một trận, Dương lão thái gia cũng nở nụ cười: "Hương Doanh, thua thiệt nàng nghĩ ra biện pháp này, như vậy vừa có thể để cho hai người vui kết lương duyên, vừa có thể để cho Mạn Nương bỏ qua khúc mắc, một mủi tên hạ hai chim! Chẳng qua là cũng nên để cho một đứa bé biết trước thời hạn, tránh cho hai người tin là thật, làm ra quyên sinh vì tình, vậy cũng lộng khéo thành vụng."
Dương lão phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Chàng nhắc nhở cũng đúng, ta cảm thấy được Tương Nghi vốn hơi do dự, lẽ ra không để cho nàng biết nội tình, Gia Mậu chúng ta hấp tấp sai lầm không thể không cưới Tương Nghi, nếu không để cho hắn cưới Tương Nghi, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, trước hết nói với hắn đi."