Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 52

Nasser sắp xếp phòng nghỉ cho hai người xong liền rời đi, phòng của cô trên lầu hai, yên tĩnh sạch sẽ ngay bên cạnh phòng Tiêu Tự Trần.

Sau khi nhìn qua, cô mau chóng vọt vào phòng tắm tắm rửa, dù sao cũng là nhà của đàn ông. Tuy ở dưới tầng hầm mấy tiếng nhưng Tần Khanh vẫn tốc chiến tốc thắng tắm rửa thật nhanh, rồi dùng khăn mặt Tiêu Tự Trần lau qua một lượt, mặc quần áo vào.

Ngay lúc này đây cô cũng quên mất đây là chiếc khăn mà Tiêu Tự Trần đã dùng qua, do vậy, khả năng anh đã dùng chiếc khăn này lau hết toàn bộ thân thể, ngay cả nơi tư mật nhất.

Cô đi ra ngoài tắt đèn treo ở lầu một, dựa vào ánh sáng mờ mờ của bóng đèn áp tường chậm rãi đi lên lầu, trên đường đi đầu không ngừng nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Tại sao lại bị quân đội chính phủ cho rằng họ là phóng viên, còn bị nhốt vào tầng hầm?

Tiêu Tự Trần vốn là muốn tìm cô ăn cơm, sau đó từ trong phòng cô ngẫu nhiên phát hiện có quân tự do đang ẩn nấp, quân chính phủ đang bố trí tìm kiếm; rồi Tiêu Tự Trần quên mất bản thân đang ‘đói chết’, nói cô ở lại khách sạn, căn dặn nếu anh bị bắt thì gọi ngay cho Cung Trầm?

Cô từ chối, phủ định đề nghị của anh, muốn cùng anh ra ngoài; trước quầy tiếp tân anh làm như vô tình hỏi thăm về Nasser; đối việc cô mời Liên Ca đi chung cũng hơi khó chịu. Trên đường cái, biết rất rõ quân chính phủ cách đó không xa lại không tránh đi, thậm chí lúc quân chính phủ buộc tội bọn họ là phóng viên, anh cũng không chút phản bác…

Đây không phải tác phong của Tiêu Tự Trần, bị động như vậy, bị người khác cản trở như thế.

Chỉ có một khả năng ——

Chính là từ đầu đến cuối mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tiêu Tự Trần.

Nghĩ tới đây Tần Khanh liền ngừng bước, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc. Làm sao anh biết Nasser nhất định sẽ đến căn cứ? Làm sao anh biết Nasser đến căn cứ nhất định sẽ biết anh ở đó?

Đôi lông mày thanh tú của Tần khẽ nhíu. Đứng ở trước cửa phòng ngủ muốn giơ tay đẩy cửa ra, bỗng nhiên vang lên tiếng ‘két’. Cửa được mở từ bên trong.

Tần Khanh ngẩng đầu, Tiêu Tự Trần đã thay một bộ quần áo mới của Nasser. Dùng dáng đứng đúng tiêu chuẩn Tiêu Tự Trần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, đôi mắt đen như mực, thâm sâu, trong mắt tựa hồ lại có sự vui vẻ rất nhỏ.

Tần Khanh sững sờ, bật thốt lên: “Tại sao lại ở đây?”

“Đương nhiên là chờ cô.” Tiêu Tự Trần liếc nhìn cô một cái sau đó nghiêng người để chừa một chút không gian cho Tần Khanh đi vào.

Tần Khanh bước tới chầm chậm, tay phải theo phản xạ tính đóng cửa, nhưng khi đầu ngón tay chạm tay nắm lạnh buốt, đại não mơ hồ đột nhiên tỉnh dậy ——

Cô ôm cánh cửa, liếc nhìn Tiêu Tự Trần, không đóng lại.

Cô nhớ ra tên này muốn hôn cô. Bây giờ cô nam quả nữ ở cùng một phòng, ai biết anh còn làm ra chuyện kinh người chứ.

Tiêu Tự Trần đem những suy nghĩ mờ ám của Tần Khanh thu hết vào mắt, khóe miệng hơi mỉm cười. Anh đi vài bước tiến đến chiếc ghế, ngồi xuống.

Trong bóng tối, Tần Khanh không cẩn thận đá trúng cái gì đó, lầm bầm một câu ‘Sao lại không bật đèn’.

Tiêu Tự Trần đưa tay lên. ‘Tách’ trong phòng lập tức sáng như ban ngày.

Tần Khanh hé mắt một lúc lâu sau mới thích ứng được ánh sáng, cô đi đến ngồi xuống giường, đối diện với Tiêu Tự Trần, ngẩng đầu hỏi: “Đợi tôi có việc gì?”

Tiêu Tự Trần nhăn mày: “Tôi nghĩ cô sẽ có chuyện muốn hỏi tôi.”

Tần Khanh mấp máy môi, rồi gật đầu: “Chính xác là có.”

Nói xong, cô nhìn về phía Tiêu Tự Trần, khóe miệng anh khẽ nhếch, mắt lấp lánh như ánh sao trời, Tần Khanh sững người, —

“Lúc này mới nói.”

Sau đó anh vắt chéo chân, hai tay đặt trên đùi, hất cằm: “Hỏi đi!”

Tần Khanh chớp chớp hàng mi cong dài. Người đàn ông này, lúc nào cũng muốn mọi chuyện đều do mình khống chế mới chịu được.

“Anh cố ý đi theo quân chính phủ, đúng không?”

“Tất nhiên.” Tiêu Tự Trần nhanh chóng trả lời, trong chốc lát ngữ khí mang vài phần trào phúng: “Nếu như tôi không muốn đi, cô cảm thấy bọn họ có thể chế ngự tôi sao?”

Cái này … khó nói, Tần Khanh quyết định bỏ qua vấn đề của anh, trước đem chuyện mình thắc mắc hỏi cho xong.

“Lúc gặp được Liên Ca, anh biết anh ta là phóng viên mới để anh ta đi cùng với chúng ta sao?” Tần Khanh nói xong khẽ cắn môi, lại nói tiếp: “Bởi vì anh đồng ý là chuyện không dễ…”

Tiêu Tự Trần cười khùng khục, thanh âm bay bổng, giọng lả lơi: “Tôi không dễ nói chuyện sao?”

Tần Khanh lắc đầu, người đàn ông này tuy mười phần phong độ, nhưng đúng là một người đàn ông rất cố chấp.

“Cứ coi là thế đi!” Tiêu Tự Trần cũng không dây dưa đề tài này nữa, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phí Tần Khanh, “Tôi vốn định nã một phát súng sau lưng quân chính phủ để bọn họ có cơ hội bắt tôi, sau đó lại tiến một bước tìm Nasser.”

“Trái lại Liên Ca lại đến rất đúng lúc, đưa anh ta theo, quân chính phủ nhất định bắt sống chúng ta.”

Khóe miệng Tiêu Tự Trần mang theo một chút vui vẻ, Tần Khanh im lặng, cô biết Tiêu Tự Trần đâu dễ dàng lại cho Liên Ca đi chung như vậy, xem ra đúng là có mục đích riêng, nghĩ tới đây cô không khỏi bận tâm, “Liên Ca… Không có việc gì chứ?”

Tiêu Tự Trần nhìn qua, nhíu mày: “Cô rất lo cho anh ta?”

Tần Khanh lắc đầu, “Không có, chỉ là cảm thấy không tốt lắm, dù sao Liên Ca cũng coi như là bị chúng ta lợi dụng.”

“Ha —— ”

Tiêu Tự Trần hừ lạnh, “Là chính anh ta muốn đi cùng, còn nữa, nếu anh ta không có vấn đề gì quân đội chính phủ tự nhiên sẽ thả anh ta ra, cô đúng là giàu lòng hảo tâm.”

Gương mặt Tần Khanh tối xầm: “Tôi không có, chỉ là như vậy … không tốt lắm …”

Tiêu Tự Trần liếc cô, đứng dậy: “Còn muốn hỏi gì không?”

“Hả?” Tần Khanh vô thức ngẩng đầu, lại nói: “Nasser làm sao biết chúng ta bị nhốt dưới tầng hầm? Lần đầu tiên tôi thấy anh mang theo ví tiền ra ngoài. Là vì số tiền trong ví sao?”

Tiêu Tự Trần nhét tay vào túi, chỉ chốc lát sau liền rút ví tiền đưa ra cho Tần Khanh: “Anh hùng trong mắt cô.”

Tần Khanh nhận lấy, ví tiền trong tay chỉ là hạng trung, lớp sơn màu đen đã bị sờn, dường như đã dùng lâu lắm rồi, cô ngẩng đầu: “Tôi có thể mở ra không?”

“Tất nhiên.”

Tiêu Tự Trần nhìn ngón tay trắng tuyết của Tần Khanh đặt trên ví tiền, màu đen làm nền càng tôn thêm ngón tay nhỏ xinh của cô, sau đó ngón cái cô nhẹ cong, ví tiền cũ nát liền mở ra.

Trong nháy mắt, Tần Khanh đình trệ, bức ảnh trong ví tiền trước mặt rất đặc biệt, lực chú ý của cô hoàn toàn đặt vào bí mật trong ví tiền, nhất thời quên mất tấm ảnh rất kinh hãi.

Cô rút tấm hình kia ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần: “Là vì tấm hình này sao?”

Tiêu Tự Trần nhướn nhướn lông mày, đáy mắt lóe lên chút vui vẻ, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Cô không sợ?”

“Tất nhiên không!” Tần Khanh lại cúi đầu nhìn tấm hình kia, nhẹ nhàng cong khóe miệng: “Sợ cái gì? Tôi thích xem phim kinh dị nhất. Cái này so với những vật biết chuyển động thì yên tĩnh hơn rất nhiều.”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần nhẹ nhàng rơi vào lúm đồng tiền nho nhỏ kia của Tần Khanh, khẽ nói: “Lớn gan.”

“Không phải anh đã sớm biết rồi sao?” Tần Khanh vuốt lại tấm hình, “Không phải vì thế mới tuyển tôi làm trợ lý sao?”

Tiêu Tự Trần nghe vậy ngẫm nghĩ một chút, rồi cong môi cười: “Chỉ là một trong những nguyên nhân!”

Tần Khanh không để ý, trong đầu đã nhanh chóng xây dựng hình ảnh ‘tình cảm tốt của hai người bạn cùng phòng’, cô đặt ảnh chụp lại chỗ cũ: “Có phải đây là quà tốt nghiệp Nasser tặng cho anh?”

Đôi mắt thông minh của cô lưu chuyển chậm rãi nói: “Nhưng cân nhắc đến tính cách đặc biệt của anh, do đó, cậu ta chọn một bức ảnh khiến anh phải khắc sâu vào ký ức, để anh luôn nhớ đến cậu ta?”

Nghe Tần Khanh phân tích, Tiêu Tự Trần hơi chấn động, sau đó anh nở nụ cười: “Chưa chính xác hoàn toàn.”

“Thứ nhất, thời gian là sinh nhật tôi.”

“Thứ hai, mục đích là muốn làm tôi sợ.”
Bình Luận (0)
Comment