Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 53

Sau khi được Tiêu Tự Trần đả thông tất thảy mọi nghi vấn trong đầu, Tần Khanh coi như cũng được một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, bà nội Nasser làm xong bữa sáng liền rời đi, trên bàn ăn chỉ còn ba người bọn họ. Bữa sáng truyền thống của các tín đồ đạo Hồi. Được một nửa đột nhiên chuông điện thoại của Nasser vang lên, anh ta nhíu mày bắt máy, không kiêng kỵ khi trả lời trước mặt hai người.

Người bên kia dùng tiếng Ả Rập lớn tiếng nói: “Trung tá Nasser!”

Nasser lên tiếng, “Chuyện gì?”

Tần Khanh ngồi ngay ngắn một bên liếc nhìn Tiêu Tự Trần, anh đang ăn miếng bánh mì cuối cùng, mùi vị có lẽ không ổn, cô trông thấy anh khẽ nhíu mày.

Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Nasser kinh ngạc la lớn một tiếng, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng nhìn về phía Tiêu Tự Trần, ngữ khí trầm thấp: “Căn cứ xảy ra chuyện.”

“Làm sao vậy?” Tần Khanh nghi hoặc hỏi.

“Arafat chết rồi!”, Nasser bổ sung thêm: “Chính là tên thiếu úy bắt cậu.”

Tần Khanh kinh hãi, vô thức nhìn Tiêu Tự Trần: “Sao lại chết?”

Tiêu Tự Trần không biến sắc ngồi yên tại chỗ, trong tay cầm ly nước, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn lại vào mắt Tần Khanh: “Làm sao tôi biết? Cô phải hỏi cậu ta chứ.”

Tiêu Tự Trần chỉ chỉ Nasser, anh ta lắc đầu, “Tình huống cụ thể còn chưa biết, nhưng hôm qua các cậu đã ở đó, tôi phải đưa hai người trở về, bằng không cấp trên hỏi tới rất phiền.”

Nasser khó xử nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, lại nhìn về phía Tần Khanh, hàm ý là — Cô giúp tôi khuyên nhủ người nhà cô đi.

Tần Khanh mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết Tiêu Tự Trần đang nghĩ gì. Đúng là hôm qua bọn họ có tiếp xúc qua với Arafat, rồi được Nasser mang đi, nếu như bọn họ cứ đi như vậy, về phía Nasser có lẽ sẽ gặp rắc rối.

Sau khi suy nghĩ, Tần Khanh đứng dậy đi đến bên cạnh Nasser, nói với Tiêu Tự Trần: “Chúng ta đi xem một chút!”

Tiêu Tự Trần nghe thấy thế, nhướng lông mày, liếc nhìn Nasser, khóe miệng hơi cong không rõ anh đang nghĩ gì. Sau đó đứng lên vuốt phẳng góc áo bị nhăn, hừ lạnh nói: “Đi thôi!”

Nasser lặng lẽ cuộn tay, anh ta chưa từng nghi ngờ Tiêu Tự Trần, nhưng thân phận Tiêu Tự Trần quá đặc biệt. Có điều … lần này vị đại thần ra quyết định quá nhanh? Không lẽ là vì cô gái này?

Khi Tiêu Tự Trần, Tần Khanh và Nasser đi ô tô đến khu căn cứ thì hiện trường đã bị cảnh sát Syria phong tỏa. Lần trước lúc đến đây trời đã nhá nhem tối, còn hiện tại trời đã đứng bóng, lại còn được cơn mưa đêm qua gột rửa, cảnh sắc thêm tươi mới. Binh sĩ đứng đông nghịt, dáng vẻ trang nghiêm, những cảnh sát tư thế thẳng tắp, kiên cường khiến hiện trường trở nên nặng nề.

Trông thấy Nasser, một cảnh sát đến thuật lại tình huống.

“Sáng sớm sáu giờ, một binh sĩ ở căn cứ tên El Alamein phát hiện thi thể thiếu úy tại phía đông của khu rừng, sau đó chúng tôi nhận được điện thoại báo.”

Lúc này, một binh sĩ dáng người hơi gầy bước ra khỏi hàng, đi tới chào Nasser, sau đó chỉ vào rừng cây cách đó không xa: “Chính là chỗ đó.”

Tần Khanh nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ về phía khu rừng, trên đất dường như có một người đang nằm, có rất nhiều điều tra viên hiện trường đang ở đó.

Nasser nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát: “Chúng tôi có thể đến xem qua không?”

“Có thể!” Cảnh sát gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tần Khanh và Tiêu Tự Trần đang đứng cạnh Nasser, giơ tay cản lại: “Trung tá Nasser, bọn họ là ai?”

Nasser thản nhiên nói: “Là hai người bạn của tôi.”

Cảnh sát đánh giá bọn họ từ trên xuống, một lúc sau mới cho bọn họ đi qua.

Phía trước khu rừng, cảnh sát Syria đang ghi chép hiện trường, bọn họ dùng ngôn ngữ Ả Rập để nói chuyện, Tần Khanh không hiểu.

Cô nhìn thấy Arafat nằm trên mặt đất, rõ ràng hôm qua vẫn là một người còn sống, vậy mà giờ đây nằm bất động, thanh mã tấu đâm xuyên qua lồng ngực, hơn nữa tay phải của hắn còn nắm lấy chuôi dao.

Thoạt nhìn qua chính là tự sát…

Tần Khanh khẽ nhíu mày, không nghĩ ra được tại sao Arafat đột nhiên lại tự sát, rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn rất tốt…

Bên tai văng vẳng thanh âm của cảnh sát gần đó, Tần Khanh bừng tỉnh, bên cạnh Tiêu Tự Trần khẽ hừ một tiếng.

Cô nhìn Tiêu Tự Trần đầy nghi ngờ. Dáng đứng đậm phong cách Tiêu Tự Trần, ánh mắt anh ngưng đọng trên ngực Arafat, nở nụ cười khó hiểu.

Một tên cảnh sát ngẩn người khi trông thấy anh, cau chặt mi, sau đó lớn tiếng nói bằng thứ tiếng Ả Rập. Tần Khanh không hiểu nhưng nhìn biểu hiện của hắn cũng chẳng tốt lành gì.

Nasser nghe vậy, giơ tay cản tên cảnh sát đang gào thét, dùng tiếng Anh nói: “Anh ấy không hiểu tiếng Ả Rập, anh có thể dùng tiếng Anh nói với anh ấy.”

Tên cảnh sát hừ lạnh, tiến tới gần một bước, dùng tiếng Anh nói: “Anh dựa vào cái gì cười nhạo quan điểm của tôi, cho rằng hắn không phải tự sát.”

Lúc này Tần Khanh hiểu hắn nói gì, khả năng sau khi khám nghiệm sơ bộ hiện trường họ đã đưa ra kết luận như vậy. Nụ cười của Tiêu Tự Trần khiến tên cảnh sát này bực tức vì nghĩ anh không đồng ý qua điểm của hắn.

Cô nhìn phía Tiêu Tư Trần, ánh mắt anh đang từ trên người Arafat chuyển dời về phía Nasser bình tĩnh nói: “Hắn thuận tay trái, có người nào tự sát lại dùng tay không thuận?”

Thanh âm Tiêu Tự Trần lạnh lùng, Tần Khanh mở lớn hai mắt. Ngày hôm qua, lúc Arafat bắt bọn họ, tay cầm súng đích thực là tay trái, tiếp nhận đồ đạc của họ từ tay binh sĩ hình như cũng là tay trái.

“Hừ, có thì sao? Hắn dùng tay trái tính tự sát, nhưng sau đó suy nghĩ lại đưa qua tay phải, khả năng này tại sao lại không thể xảy ra?” Cảnh sát vẫn cho rằng là tự sát, dường như muốn nhanh chóng chấm dứt vụ án này.

Tần Khanh nhíu mày, không kìm lòng tiến đến gần thi thể, thừa dịp mọi người đặt sự chú ý lên người Tiêu Tự Trần lặng lẽ ngồi xổm xuống, thận trọng quan sát.

Arafat nằm trên một đám đất cát bên cạnh rừng cây, trên ngực cắm một thanh mã tấu, không dài, nhưng thân đao đã đâm xuyên tim. Bộ quân trang ướt đỏ thẫm một mảng lớn trước ngực, cũng không biết chắc có phải là máu đã được mưa cọ rửa hay không.

Tay của hắn nắm chặt chuôi dao, dựa vào tư thế quả thật giống như tự sát. Tuy nhiên do cơn mưa đêm qua nên chưa thể phán đoán có phải hắn chết do mất máu quá nhiều hay không.

Tần Khanh liếc nhìn bàn tay đang cầm chuôi của hắn. Không có gì khác thường. Cô nhìn sang bàn tay còn lại, phát hiện cổ tay của hắn xuất hiện vết máu bầm. Hoàn cảnh xung quanh cũng không có manh mối gì, đám đất cát lớn như vậy nhưng ngay cả một dấu chân cũng không có, cảm giác như thi thể Arafat đột nhiên xuất hiện ở chỗ này hoặc như một âm hồn bay đến đây chỉ để làm một việc là tự sát?

Tần Khanh khẽ nhướn mi. Sau khi trầm tư suy nghĩ, tất cả âm thanh xung quanh lại vọng về bên tai, một tên cảnh sát không biết đến bên cạnh cô từ lúc nào, dùng tiếng Anh, lớn giọng hỏi: “Cô là ai? Đang làm gì?”

Cô sững người, chỉ nghe thấy Tiêu Tự Trần đột nhiên nói với Nasser: “Tôi giúp cậu!”

Nasser nghe thấy thế liền sải bước dài đến bên cạnh Tần Khanh, bắt tay với viên cảnh sát: “Vị này là vợ chưa cưới của bạn tôi, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cô ấy không hiểu tiếng Anh.”

Hắn ta nhíu mày, tên cảnh sát vừa rồi la hét Tiêu Tự Trần cũng đi tới, ngạo mạn: “Trung tá Nasser, vị tiên sinh vừa rồi nói có lẽ cũng đã phán đoán sai. Như vậy, chúng tôi có thể kết án là tự sát không?”

Tần Khanh nghe tên cảnh sát nói vậy, vô thức nhìn cổ tay phải của thi thể. Tại sao trong khi cô kiên trì quan sát thi thể thì Tiêu Tự Trần lại không giữ vũng quan điểm của mình? Hiện trường có quá nhiều điểm đáng ngờ … Hay là do đang ở Syria nên không muốn phiền phức?

Nasser nghe vậy gật đầu: “Được, tôi đã biết, ở đây giao cho anh! Làm phiền.”

Cảnh sát hừ một tiếng, khách sáo mấy câu, lúc đi qua bên cạnh Tiêu Tự Trần thoáng dừng một chút, không biết nói gì đó, Tiêu Tự Trần chỉ đảo mắt, không nói bất cứ lời nào.

Cảnh sát đi rồi, Tần Khanh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Tự Trần, nói khẽ: “Hắn không phải tự sát!”

Không biết có phải ảo giác của Tần Khanh hay không, cô cảm thấy khóe miệng Tiêu Tự Trần ẩn giấu nụ cười, trầm giọng hỏi: “Làm sao cô biết?”

“Bởi vì…”

“Ai?”

Tần Khanh và Nasser lên tiếng đồng thời, cô vừa quay đầu chỉ thấy một tia sáng chợt lóe lên…
Bình Luận (0)
Comment