Thanh âm Nasser vài phần căng thẳng, lập tức rút súng bên hông, lên đạn chờ bóp cò.
Tiêu Tự Trần đi đến bên cạnh Tần Khanh, híp mắt nhìn về phía tia sáng chợt lóe lên trong rừng, một lát sau nhẹ nhàng mở miệng, “Anh Liên nấp phía sau cây muốn làm gì?”
Vừa nói xong, Tần Khanh theo tầm khanh Tiêu Tự Trần nhìn về phía một cây đại thụ rậm rạp, chỉ thấy Liên Ca vẫn trong bộ quần áo màu xanh da trời kiểu cao, sau lưng đeo balo, máy ảnh cầm trong tay chậm rãi đi ra từ phía sau cây đại thụ, khẽ cười: “Không có ý gì, quên tắt đèn flash thôi.”
Nasser nhíu mày, súng trong tay vẫn ngắm vào đầu Liên Ca: “Ở đây không cho phép phỏng vấn.”
“Tôi biết.” Liên Ca vội giơ hai tay ý đầu hàng, “Tôi sẽ xóa bức ảnh.”
“Sao anh Liên lại ở đây?” Tần Khanh nghi ngờ, ánh mắt mang theo sự dò xét, Tiêu Tự Trần nói rất đúng, bất luận là ai cũng không nên tin tưởng.
“Ngày hôm qua lúc tôi được thả ra, vị thiếu úy nằm trên mặt đất này đã cho tôi biết hai người đã được trung tá mang đi.” Liên Ca nhìn khuôn mặt Tần Khanh, sau đó liếc nhìn Tiêu Tự Trần, ánh mắt trầm tĩnh: “Tôi quay lại là vì trong ví tiền tôi chỉ còn mấy đồng tiền lẻ thôi.”
Tiêu Tự Trần không để ý tới hắn, nghiêng đầu liếc nhìn Nasser: “Không phải tự sát, anh ta là một trong những người bị nghi ngờ.”
Đôi mắt sắc bén của Nasser híp lại, chậm rãi buông súng với Liên Ca, “Tốt nhất là anh không phải hung thủ.”
“Trung tá yên tâm, tôi chỉ muốn tìm lại tiền của tôi, dù sao cũng không phải ít.” Liên Ca nhún vai, bỏ máy ảnh vào trong túi, chủ động đi tới bên cạnh Nasser, biết điều đứng im.
Tiêu Tự Trần thu hồi ánh mắt xa xa, hất cằm với Tần Khanh: “Bây giờ đến lúc cô phát huy rồi. Kiểm tra qua thi thể của hắn một chút xem có phát hiện gì không.”
Tần Khanh gật đầu, bước về hướng thi thể của Arafat, một lát sau dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần: “Dụng cụ ở đây có hạn, tôi chỉ có thể kiểm tra sơ bộ.”
“Tùy cô!” Tiêu Tự Trần nhét một tay vào túi quần, ánh mắt nhìn một binh lính đang đứng nghiêm trang bên cạnh, thản nhiên nói: “Nhưngtôi hy vọng cô phát hiện nhiều một chút.”
Tần Khanh ngẫm nghĩ, quay người đi lên phía trước, “Tôi sẽ cố gắng.”
Nasser nhìn thân ảnh gầy yếu đơn bạc của Tần Khanh, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng: “Cô ấy là pháp y?” Sau đó lại lẩm bẩm nói: “Ares, khẩu vị của cậu thật đặc biệt.”
“Tất nhiên!” Tiêu Tự Trần hừ lạnh, dừng bước quay đầu liếc nhìn Liên Ca, nháy mắt với với Nasser, ngay lập tức anh ta ngầm hiểu.
“Anh Liên, phiền anh tới lầu hai chờ một chút.” Nasser vươn tay, một binh sĩ liền đi tới đứng bên cạnh Liên Ca.
Liên Ca thu hồi tầm mắt đang nhìn Tần Khanh, lướt qua Tiêu Tự Trần, mím môi cười nói: “Tôi ở khách sạn nghe Julia gọi anh là anh Tiêu?” Bước chân hắn dừng lại, đối diện với một gương mặt bình tĩnh của Tiêu Tự Trần, “Tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng trả lại trong sạch cho tôi, dù sao tôi vẫn còn nhiệm vụ quay chụp lấy tin.”
Liên Ca nói xong liền đi theo binh sĩ, Tiêu Tự Trần đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt sắc lẹm, một lúc lâu sau anh nhìn về hướng Liên Ca, quay người nói với Nasser: “Đợi cô ấy xong xuôi, tôi cần biết một chút về hoạt động của binh sĩ tối hôm qua.”
Nasser gật đầu, nói với binh sĩ đứng nghiêm trước mặt: “Lát nữa, mọi người dựa theo trình tự đội ngũ, đến chỗ ông Tiêu đây báo cáo tình hình công việc từ tối qua cho tới hôm nay, tôi và ông Tiêu cho rằng thiếu úy các cậu không phải tự sát.”
Lời này vừa nói ra, dù là binh lính đã từng trải qua những đợt huấn luyện nghiêm khắc hay tân binh đều không khỏi một phen xôn xao. Tiêu Tự Trần nheo mắt, tỉ mỉ quan sát mấy trăm người phía trước.
Nhưng người quá đông, đáng tiếc là không nhìn ra được điều gì.
“Anh Tiêu?” Tần Khanh đứng lên, dùng tiếng Trung gọi Tiêu Tự Trần.
Tiêu Tự Trần đảo mắt nhìn toàn bộ đám binh lính ở đây, sau đó mới quay người đi đến chỗ Tần Khanh, Nasser theo phía sau anh.
“Có phát hiện gì?” Thanh âm Tiêu Tự Trần trầm thấp, ánh mắt nhìn thi thể Arafat, dường như muốn tự mình kiểm tra dấu vết.
Tần Khanh bắt đầu báo cáo kết quả: “Thời gian tử vong đại khái vào khoảng năm giờ, một dao xuyên tim, lượng máu chảy không rõ, nhưng dựa theo vị trí dao phán đoán có thể phải hơn 3000cc, có thể do mất máu quá nhiều mà chết.”
Tiêu Tự Trần không gật cũng không lắc, Nasser đứng bên cạnh vò đầu bứt tai, bởi vì Tần Khanh dùng tiếng Trung tự thuật, một câu Nasser nghe cũng không hiểu.
Tần Khanh thấy Tiêu Tự Trần không lên tiếng nói tiếp: “Tóc nạn nhân có dấu vết dựng ngược, rất có thể bị kéo đến đây, do vậy ở đây khả năng không phải là hiện trường đầu tiên. Mặt khác, trên cổ tay của người chết có vết bầm, phần bụng cũng có vết máu ứ, rất giống như đã từng trải qua ẩu đả với người khác.”
Tần Khanh nói xong nhíu mày nhìn Tiêu Tự Trần: “Nhưng có một điểm tôi không rõ lắm.”
Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt trên thi thể, hất cằm nói với Tần Khanh: “Cô nói đi.”
“Tuy tối hôm qua trời mưa nhưng bên cạnh lại không hề có bất cứ dấu chân nào, anh không thấy kỳ lạ sao?” Tần Khanh bước chân di chuyển khỏi vị trí, nhìn dấu chân lưu nhẹ lại trên cát: “Thể trọng của tôi nhẹ hơn so với đàn ông các anh mà còn lưu lại dấu chân.”
“Hoàn toàn chính xác!”
Tiêu Tự Trần cong môi, “Như vậy, cô cảm thấy hung thủ rất có kinh nghiệm không?”
Tần Khanh khẽ giật mình, nhìn Tiêu Tự Trần chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát thi thể: “Hiện trường thứ hai, không có dấu chân, thậm chí ngụy trang thành tự sát.”
Cô nhìn Tiêu Tự Trần kéo vạt áo quân trang của Arafat ra, “Cô không thấy hung thủ ngoại trừ không biết nạn nhân thuận tay trái còn lại tất cả đều làm không sai một ly sao?”
Nasser nhìn tay Tiêu Tự Trần, ánh mắt dừng trên bao súng bên hông người chết, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Sao Arafat có thể không mang súng?!”
Tiêu Tự Trần nhàn nhạt nhìn sang, Nasser nói: “Với tư cách một quân nhân đạt chuẩn, Arafat không có khả năng ra ngoài không mang theo súng.”
Tần Khanh ngồi xổm bên người Tiêu Tự Trần, giơ tay lật vạt áo quân trang của Arafat, quả thật là không thấy súng. Là một quân nhân thời chiến, ra ngoài không mang súng quả thật rất kỳ lạ.
Tiêu Tự Trần lại vươn tay lật cổ tay có vết bầm của Arafat quan sát, Nasser nhịn không được nói: “Biết hung thủ là ai chưa? Có nắm chắc không?”
Tiêu Tự Trần bình tĩnh nhìn Nasser, một lúc lâu sau dùng thanh âm trầm thấp bình tĩnh nói, “Không có, cũng không chắc.”
Tần Khanh khẽ giật mình, người đàn ông này không phải mắt cao hơn đầu ư? Sao hôm nay lại dễ dàng thừa nhận bản thân không nắm chắc như vậy?
Tiêu Tự Trần dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, nhàn nhạt liếc một cái, sau đó đứng dậy phủi tay: “Các người nói xem, hung là người trong căn cứ hay bên ngoài?”
Tần Khanh cúi đầu suy nghĩ, thầm đánh giá nhóm binh lính đang xếp hàng chỉnh tề cách đó mấy chục bước chân. Nếu như là là người ngoài thì đỡ, còn nếu hung thủ ẩn nấp trong quân đội, chuyện này đáng sợ đến cỡ nào?
Cùng huấn luyện một chỗ, cùng chấp hành nhiệm vụ, thậm chí còn đồng hành trong cùng một quân ngũ bảo vệ quốc gia, vậy mà lại lẩn khuất một hung thủ sát hại đồng đội…
“Ý của cậu có thể là quân giải phóng đánh lén?”
Hàng lông mày rậm Nasser chau lại, một lúc lâu sau lắc đầu chối bỏ suy đoán của mình: “Không có khả năng, quân giải phóng bây giờ vẫn chưa có gan làm chuyện đó, hơn nữa cháu trai Perkin đồng ý chuyển vũ khí cho bọn họ vẫn còn chưa đến. Bọn họ tuyệt đối không đi liều lĩnh đi giết Arafat như vậy.”
“Perkin là ai?”
“Đại công tử trong một gia đình chuyên buôn bán vũ khí của châu Mỹ, trước mắt chỉ là một thương nhân. Là một kẻ hai mặt.”