Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 19

Thứ Hai và thứ Ba, Tạ Tinh theo Tào Hải Sinh đến bệnh viện thành phố hai chuyến, tham gia giám định một ca sự cố chữa bệnh.

Thứ Tư, hai thầy trò rảnh rỗi, ngồi trong văn phòng cả ngày.

Tạ Tinh pha cho Tào Hải Sinh và Trần Khiêm hai ly trà xanh, bản thân cô thì uống một ly trà Thiết Quan Âm.

“Cốc cốc.” Cửa văn phòng bị gõ hai tiếng, Lê Khả gõ cửa chào hỏi, sau đó vẫy vẫy tay với Tạ Tinh.

Tạ Tinh nhìn Tào Hải Sinh, Tào Hải Sinh ngẩng đầu khỏi tờ báo, nói: “Không sao, em đi đi.”

Tạ Tinh cầm ly trà ra khỏi văn phòng.

Lê Khả kéo cô đi về phía cầu thang, nói: “Mình và Cập Cách tìm được một vụ án ở chi cục khu phố cũ, muốn đưa cậu xem.”

Tạ Tinh hỏi: “Đội trưởng Hoàng đã xem chưa?”

Lê Khả nhỏ giọng nói: “Chưa, sợ làm trò cười nên chưa dám nói.”

Mọi người đều là người mới, cô hiểu.

Tạ Tinh đi theo Lê Khả đến văn phòng của đội 2.

Lý Ký đã sớm chuẩn bị ghế dựa, Tạ Tinh vừa ngồi xuống, cậu ta đã đẩy hồ sơ sao chép được cho cô xem.

Tạ Tinh uống một ngụm trà, bình tĩnh đọc hồ sơ.

Nạn nhân là nam, người của khu phố cũ, 56 tuổi, có tiền sử bạo lực gia đình, say rượu, chẳng những chuyên đánh vợ mắng con, có khi còn động tay động chân với người cha già hơn 80 tuổi.

Cuối mùa thu của bốn năm trước, người này bị đâm chết, khi thi thể bị vớt lên ở sông Thanh Giang thì đã thối rữa cực nặng, cả người phình lên.

Pháp y phán đoán, nạn nhân đã tử vong ít nhất trên bảy ngày.

Bảy ngày, đủ để hung thủ tiêu hủy tất cả chứng cứ.

Sau nhiều lần trắc trở, chi cục cảnh sát hình sự tuy đã tìm được hiện trường gây án, nhưng chẳng phát hiện được gì, ngay cả dấu chân cũng không có.

Thế là vụ này trở thành một vụ án đi vào ngõ cụt.

Thấy Tạ Tinh lật đến trang cuối cùng, Lý Ký hỏi: “Thế nào?”

Tạ Tinh nói: “Cũng hơi giống.”

Lê Khả hỏi: “Sao mà giống? Rõ ràng chỉ có mỗi chi tiết thi thể bị vứt xuống sông Thanh Giang là giống thôi mà.”

“Mình nghĩ như thế này.” Tạ Tinh lật hồ sơ đến trang chụp thi thể: “Hung thủ đâm ba nhát, vị trí đâm loạn xạ, chứng tỏ hung thủ chưa chuẩn bị tâm lý tốt trước khi sát hại người, tâm trạng lúc đó cực kỳ hoảng sợ. Chỗ này, chỗ này đều là vị trí của động mạch, sau đi đâm dao vào rồi rút ra, nhất định sẽ bị máu bắn đầy mặt. Loại k*ch th*ch này sẽ khiến lòng người hoảng sợ.”

Lý Ký hiểu: “Cho nên, chuyện này khiến hắn có suy nghĩ đổi cách giết người. Kết quả là có vụ án dùng gạch đập chết người. Vụ đó có phải là vụ thứ hai của hung thủ hay không?”

Tạ Tinh lắc đầu: “Khó nói. Em nghĩ, qua vụ án này, hung thủ rút ra được ba kết luận. Thứ nhất, ném thi thể vào Thanh Giang, cảnh sát khó phán đoán địa điểm gây án. Thứ hai, sau khi thi thể được vớt lên, gây xôn xao dư luận, nhiều người chú ý, đối với người hành thiện trừ ác như hắn, đây là một loại cổ vũ. Thứ ba, chết đuối là cách giết người sạch sẽ và dễ thao tác. Ngoài ra, vụ án giết người bằng gạch bị phát hiện muộn hơn vụ này. Nếu hung thủ xem tin tức và có suy nghĩ kết hợp cả hai phương án thì cũng không phải là không thể.”

Lê Khả tâm phục khẩu phục: “Có lý, nói quá có lý. Tinh Tinh, có phải cậu từng học qua lớp điều tra hình sự không vậy?”

Tạ Tinh nói: “Muốn trở thành một pháp y giỏi thì phải là một bác sĩ đa khoa giỏi.” Cô uống thêm một ngụm trà, nói: “Lời em nói không hẳn chính xác, nhưng em thấy hai người có thể giải thích cho Đội trưởng Hoàng nghe thử.”

Lý Ký nói: “Được, chờ ông ấy trở về, bọn anh sẽ nói.”

Tám giờ đêm, Tạ Tinh từ phòng huấn luyện trở về, đang định đến phòng tắm rửa mặt, cô gặp Lê Khả nhảy nhót chạy tới: “Tinh Tinh, mình cũng định đi tắm, cậu đợi mình một chút.”

Tạ Tinh đồng ý.

Ba phút sau, hai người không mảnh vải che thân trong phòng tắm chung của ký túc xá.

“Tinh Tinh, dáng người của cậu nhìn đã quá.” Lê Khả hâm mộ nhìn từ trên xuống dưới.

Tạ Tinh tiếc nuối nhìn cup B của mình, sau đó nhìn cơ thể bên dưới xương quai xanh của Lê Khả: “Lớn hơn mình, lại còn đẹp nữa, hơn nữa, của cậu còn cao hơn của mình hai centimet.”

Lê Khả nghe không hiểu ý Tạ Tinh, cô bĩu môi: “Đẹp chỗ nào, cậu nhìn chân mình này, y chang chân voi.”

Tạ Tinh đóng cửa gỗ, ngăn ánh mắt tò mò của những nữ cảnh sát khác: “Hôm nào mình chỉ cho cậu phương pháp tập chân thon gọn.”

Lê Khả vui vẻ: “Đừng chờ hôm sau, lát nữa luôn đi.”

Tắm rửa xong, Lê Khả đến phòng ký túc của Tạ Tinh.

Cô ngồi trên giường cho khách trong phòng Tạ Tinh, nói: “Đội trưởng Hoàng cảm thấy vụ án này đúng là có điểm tương tự vụ án của Hoàng Kỳ, nhưng điều kiện lập án không đủ, cho nên đã giao vụ án cho mình và Cập Cách. Mình và Cập Cách đã đến hiện trường án mạng và thăm hỏi người nhà nạn nhân.”

Nói đến đây, cô cố tình lấp lửng, nhướng mày nhìn Tạ Tinh: “Cậu cảm thấy bọn mình có phát hiện gì?”

“Bớt ra vẻ đi cô nương.” Tạ Tinh lấy ra một ít kem dưỡng da Pechoin cho Lê Khả: “Nếu cậu hỏi như vậy, nghĩa là không có phát hiện gì.”

Lê Khả thở dài, uể oải thoa kem dưỡng da lên mặt: “Đáng ghét, cậu không thể phối hợp với mình được sao?”

Tạ Tinh nói: “Phương hướng của các cậu sai rồi.”

Lê Khả lấy lại tinh thần: “Vậy cậu cảm thấy nên điều tra theo hướng nào?”

Tạ Tinh nói: “Vụ án thứ nhất của hung thủ thường đều xảy ra ở khu vực hoạt động quen thuộc, hắn có thể ở trong khu phố cũ. Cậu nên điều tra tài xế taxi hoặc lấy thông tin chủ xe Charade từ bên cảnh sát giao thông, khoanh vùng đối tượng theo độ tuổi và khu vực phù hợp với miêu tả hung thủ để điều tra.”

Lê Khả nói: “Vậy thì nhiều người lắm.”

“Thật ra…” Tạ Tinh rót cho Lê Khả một ly nước, ngồi xuống bàn làm việc: “Mình vẫn nghĩ hung thủ rất có thể là tài xế taxi.”

Lê Khả ngồi xếp bằng: “Vì sao?”

Bình Luận (0)
Comment