Tạ Tinh nói: “Tài xế taxi nắm bắt tin tức nhanh, khi chở khách, hỏi thăm qua lại cũng dễ, dễ xác định đối tượng mưu sát.”
Lê Khả hỏi: “Chẳng phải anh Đỗ đã nói…”
Tạ Tinh nhíu mày: “Anh Đỗ nói có lý, tuy không phải là cách hay, nhưng anh ấy sẽ không từ chối việc bắt đầu điều tra từ tài xế taxi.”
Lê Khả im lặng chốc lát, uống vài ngụm nước: “Mình hiểu rồi.”
Tạ Tinh mở sổ ghi chép, dùng bút máy viết lên vài dòng: “Cậu đừng để tâm, chẳng phải thầy cậu đối xử với cậu rất tốt hay sao?”
Nhắc tới cảnh sát hình sự lâu năm Lưu Phong, Lê Khả hơi uất ức: “Thầy mình không thích nói chuyện, có vụ án cũng không gọi mình, hình như thầy ấy không thích nữ cảnh sát.”
Tạ Tinh tiện tay vẽ một hình chibi, là một cô bé mặc áo ngủ, ôm đầu gối, khóc nức nở, nói: “Chú Lưu là người hiền lành, cậu là nữ, có thể chú ấy sợ cậu bị thương. Cậu cứ cố gắng thể hiện, cho chú ấy thấy khí thế tát méo mồm bọn trộm ở quán nướng là được thôi.”
“Ừm, cũng đúng.” Lê Khả gật đầu: “Ba mình từng nói với mình, phụ nữ khó có chỗ đứng ở đội hình sự lắm.”
Tạ Tinh giơ nắm tay cổ vũ: “Mình tin cậu, cố lên!”
“Cố lên!” Lê Khả buông ly nước, đá đá chân: “Đúng rồi, mình muốn tập thon chân, cậu mau chỉ mình đi.”
…
Sáng thứ Năm.
Khi đang ăn sáng, Tạ Tinh nhận được một tin nhắn từ số máy xa lạ: [Thứ Bảy đi leo núi với Tạ Thần, em có đi không? - Sài]
Tạ Tinh không hiểu, theo nguyên tác, Sài Dục rõ ràng thích Tạ Quân, sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô cơ chứ?
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, cô quyết định không trả lời tin nhắn này. Nếu đã muốn thoát khỏi nội dung cốt truyện, nhất định phải tránh xa nhóm nhân vật có nhiều đất diễn.
Buổi chiều, Lê Khả và Lý Ký lại đến gọi Tạ Tinh xuống văn phòng đội 2.
Lê Khả chỉ vào đống giấy tờ đã được đóng dấu trên bàn: “Bọn mình đã tổng hợp thông tin đã có. Khu phố cũ dân cư đông đúc, sau khi sàng lọc tuổi tác và xe Charade, tìm được hơn 100 người phù hợp.”
Lý Ký xòe tay: “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhiều người tình nghi quá, em giúp bọn này với.”
“Được, để em xem xem.” Tạ Tinh mở đống giấy tờ ra: “Đã kết hợp với thông tin điều tra của những đồng nghiệp khác chưa?”
Lê Khả nói: “Đánh dấu một sao là người ở vùng ven sông đến chạy thuê. Hai sao là đối tượng khả nghi của cá nhân mình hoặc Cập Cách. Ba sao là đối tượng khả nghi chung của bọn mình. Nhưng nghĩ đến sự xảo quyệt của hung thủ, có lẽ hắn không thật sự là tài xế taxi. Vậy nên Tinh Tinh à, cậu đừng sợ phiền toái, đừng bị bọn mình ảnh hưởng, cứ xem qua một lượt trước đi nhé.”
“Ừm.” Tạ Tinh cúi đầu, cẩn thận nhìn từng tờ một.
Có 4 trang, bên trên là tên tài xế đăng ký xe, giới tính, năm sinh, trình độ học vấn, tình trạng hôn nhân, địa chỉ, biển số xe, loại xe, số điện thoại liên lạc, người liên lạc khẩn cấp.
Tờ cuối cùng là kết quả truy tìm của cảnh sát hình sự, phạm vi hoạt động của tài xế, và một số ghi chú về tài xế.
Tài liệu nhìn có vẻ chi tiết, nhưng muốn dựa vào những thông tin này để tìm hung thủ, rất khó.
Tạ Tinh suy nghĩ hồi lâu, quyết định xem xét trình độ học vấn.
Cô cho rằng, hung thủ biết pháp luật, tiêu chuẩn về đạo đức khá cao, nên mới ra tay với người bị hại, cho nên, hắn cũng có thể áp đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân mình.
Thời gian gây án tương đối khắc chế, lựa chọn nạn nhân tinh tế, quá trình gây án cẩn thận, kiên nhẫn, ra tay quyết đoán, chọn được nơi vứt xác hoàn mỹ, tất cả nói rõ, hắn là người có đầu óc, khá thông minh.
Trình độ học vấn sẽ không thấp.
Cho nên, người có trình độ học vấn tốt nghiệp tiểu học và trung học đều có thể loại bỏ.
Sau đó là đến người liên lạc khẩn cấp.
Tính cách hung thủ cực đoan, ghét ác như thù, có thể từng bị ngược đãi khi nhỏ, hoặc là cha mẹ vô dụng, hoặc là cha mẹ đã làm việc có lỗi với hắn. Hung thủ cũng có thể là người xuất thân trong gia đình bình thường, nhưng nếu đã điều tra, đương nhiên phải tập trung vào người có bối cảnh gia đình có thể tạo nên một tội phạm.
Như vậy, có thể loại bỏ những người lưu số điện thoại cha mẹ ở cột người liên lạc khẩn cấp.
Kết hợp với một số thông tin suy đoán của những cảnh sát hình sự khác, Tạ Tinh khoanh vùng bảy cái tên.
Cô dùng bút chì gạch dưới những cái tên đó.
Lê Khả đến gần: “A, mấy người cậu chọn ở đây, có người giống suy đoán của mình, cũng có người giống suy đoán của Cập Cách, nhưng lại không giống suy đoán chung của mình và Cập Cách.”
Lý Ký cũng hỏi: “Em chọn thế nào vậy?”
Tạ Tinh nhìn quanh, thấy ba vị cảnh sát hình sự thâm niên phụ trách vụ án của Hoàng Kỳ cũng ở đây, nhìn hai người, ra dấu hiệu “suỵt”, rồi nói: “Chọn đại đó, hai người khoanh vùng phạm nhân thế nào?”
Lê Khả và Lý Ký liếc nhìn nhau.
Lê Khả nói: “Xét tình hình gia đình, miêu tả về tài xế, bọn mình còn lấy ảnh của tài xế từ đội cảnh sát giao thông nữa, tuy hình ảnh không sắc nét, nhưng đúng là có phần trông mặt mà bắt hình dong.”
Lý Ký gật đầu: “Ai cũng có thể là phạm nhân, ai cũng có thể không phải là phạm nhân, manh mối không đủ, chúng ta cũng không có cách nào.”
Lê Khả hỏi: “Cậu thì sao, cậu chọn như nào?”
Tạ Tinh hơi do dự, trong lúc khoanh vùng phạm nhân, cô có phần dựa vào tâm lý, không khoa học, cũng không nghiêm túc, không chính xác, nói ra có khi sẽ dẫn đến tranh cãi.
Cô nói: “Mình chọn bừa, không nói cũng được.”
Lý Ký hoài nghi nói: “Em xem tài liệu lâu như vậy, không giống chọn bừa tí nào.”
“Không ra ngoài điều tra, chọn bừa cái gì đấy?” Hoàng Chấn Nghĩa đi vào văn phòng, nghiêm túc nói: “Sắp hết một tuần rồi mà đối tượng tình nghi vẫn chưa có, mấy cô cậu còn có tâm tình ngồi đây chọn bừa chọn đại cái gì hả?”
Mấy vị cảnh sát hình sự thâm niên cầm lấy cặp sách, mặt mũi xám xịt đi ra ngoài.
Lê Khả đỏ bừng mặt, giải thích: “Đội trưởng Hoàng, bọn em mới từ đội cảnh sát giao thông về, đang nghiên cứu làm sao khoanh vùng mục tiêu.”
“Ồ.” Đội trưởng Hoàng nở nụ cười: “Hóa ra như vậy, thanh niên biết động não là tốt. Thế nào, nghiên cứu ra gì chưa?”
Tạ Tinh: “…” Trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.