Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 21

Lý Ký nhìn về phía Tạ Tinh, Tạ Tinh hất cằm, ám chỉ để Lý Ký nói.

Lê Khả đã ngay thẳng lên tiếng: “Đại đội trưởng, ba người bọn em đã làm ba danh sách, nhưng không đáng tin cho lắm.”

Đội trưởng Hoàng nói: “Tốt, nói nghe thử, tôi cũng muốn học hỏi từ mấy cô cậu.”

Lê Khả cầm giấy A4 trong tay, chỉ vào một cái tên được đánh hai dấu sao: “Người này thường xuyên hoạt động ở khu chung cư Vọng Giang, đôi khi cũng đến khu Thanh Giang, 35 tuổi, tuổi phù hợp với hung thủ của vụ án giết người hàng loạt. Nghe vài tài xế nói, người này nóng tính, dễ nổi cáu. Em cảm thấy đối phương không nhất định là hung thủ, nhưng có thể hỏi thăm một chút.”

Hoàng Chấn Nghĩa xoa cằm: “Rất tốt, Lý Ký, cậu nghĩ thế nào?”

Lý Ký đã đi làm hơn một năm, khéo đưa đẩy hơn Lê Khả nhiều: “Đại đội trưởng, tôi căn cứ theo phán đoán của anh Đỗ, anh Lưu, chọn ra vài người tôi cảm thấy khả nghi. Tôi cũng chọn người mà Lê Khả đã chọn, chủ yếu là dựa vào vụ án ở khu phố cũ, cảm thấy hung thủ là người nóng tính, nên mới đâm nhiều nhát đao như vậy.”

Anh ta giúp Lê Khả bổ sung thông tin.

“Cũng rất tốt.” Hoàng Chấn Nghĩa cười cười: “Tiểu Tạ thì sao?”

Tạ Tinh căng thẳng, hai người kia nói chuyện có lệ như vậy, cô nên nói như thế nào mới phải? Mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình sao?

Như vậy sao được?

Tạ Tinh nói: “Đội trưởng Hoàng, em chỉ hóng chuyện, đoán bừa chút thôi.”

Hoàng Chân Nghĩa dí ngón tay vào trán cô: “Cô nhóc này, tuổi nhỏ mà nhiều suy nghĩ quá. Hai người bọn họ tìm tới cô, chẳng phải vì cô có tư duy khác lạ hơn bọn họ sao? Mau nói!”

Hai người cùng gật đầu.

Lê Khả nói: “Đúng vậy, cậu nói cho bọn này nghe với, để bọn mình học tập.”

Cô bé ngốc này, thật hết thuốc chữa.

Tạ Tinh thầm nghĩ, thôi được rồi, mình là pháp y, các cô các cậu là cảnh sát hình sự, con đường thăng tiến của mọi người không giống nhau, cứ mạnh dạn nói đi vậy.

Cô nói ra phân tích của mình, cuối cùng nói thêm: “Đội trưởng Hoàng, suy nghĩ của em rất chủ quan, không khác đoán đại là bao, mọi người nghe tham khảo thôi nhé.”

Hoàng Chấn Nghĩa nhíu mày, ông ngồi xuống, sờ cằm, có lẽ đã vài ngày không cạo râu, dưới cằm đã lún phún vài cọng râu cứng, mỗi lần sờ cằm đều có tiếng ma sát sàn sạt.

Lý Ký và Lê Khả nhìn ông, hy vọng ông có thể đưa ra chỉ thị rõ ràng.

Suy nghĩ hai phút, Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Lý trí nói với tôi, phương pháp của Tiểu Tạ hơi vô căn cứ, nhưng tâm lý lại cảm thấy cũng có lý, có thể thử.” Nói đến đây, ông vỗ nhẹ bàn: “Tôi đi tìm anh Lý và anh Lưu, để hai người đó dẫn cô cậu điều tra bảy người này.”

Cử đi bốn người, hai người là cảnh sát hình sự thâm niên, họ sẽ nể mặt Hoàng Chấn Nghĩa, nhưng rất dễ khiến những cảnh sát thâm niên khác phản cảm.

Tạ Tinh lập tức nói: “Đội trưởng Hoàng, hay để em nói với thầy một tiếng, để ba người bọn em đi điều tra, bảy nghi phạm mà thôi, không nhiều việc.”

“Ba cô cậu thôi sao?” Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu: “Không được không được.”

Lý Ký hiểu Tạ Tinh, đứng ra nói: “Đại đội trưởng yên tâm, bọn tôi tuyệt đối sẽ không đánh cỏ động rắn.”

Lê Khả nghiêm túc gật đầu: “Đại đội trưởng yên tâm!”

Hoàng Chấn Nghĩa là người tinh ý, sao lại không biết suy nghĩ của ba người, ông “chậc” một tiếng: “Được rồi, các cô cậu phải cẩn thận, một khi gặp chuyện không may, tôi sẽ hỏi tội cậu.”

Ông cảnh cáo Lý Ký một câu rồi trở về văn phòng của mình.

Lý Ký đưa tay khoe cơ bắp, hạ giọng: “Tốt quá rồi, nói không chừng, nhờ chúng ta mà vụ án này sẽ được phá.”

Lê Khả khẽ nhảy lên vui sướng: “Em cũng thấy vậy.”

Tạ Tinh đỡ trán: “Hai người lấy đâu ra tự tin như thế vậy?”

“Đương nhiên là vì có cậu.” Lê khả ôm tay cô: “Cậu không thấy ngay cả Đội trưởng Hoàng cũng nói có thể điều tra theo danh sách kết quả sàng lọc của cậu sao?”

Tạ Tinh nghiêm mặt nói: “Có lòng tin thì tốt, nhưng phải làm tốt tâm lý không thu hoạch được gì.”

“Được rồi, yên tâm đi.” Lê Khả kéo Tạ Tinh đi ra ngoài: “Thật ra, mình thấy phân tích của cậu còn không đáng tin bằng phân tích của bọn mình.”

Lý Ký cười “ha ha” một tiếng, tuy không phụ họa, nhưng thái độ đã rất rõ ràng.

Tạ Tinh thở ra một hơi, trong lòng cũng hơi không phục. Cô là pháp y, rất ít khi phân tích, nhưng phân tích nào cũng rất chuẩn.

Cục cảnh sát ở khu Phượng Sơn, khu phố cũ ở hướng Tây Bắc, được gọi là khu phố Phong An. Đi xe đạp thì quá xa, ba người quyết định ngồi xe buýt.

Nhà của Lý Ký ở khu phố cũ, anh ta cực kỳ quen thuộc khu vực này, anh ta vẽ ra tuyến đường, ba người sẽ đi tổ dân phố và bảy gia đình theo trình tự, trước 5 giờ chiều đã xong.

Bảy người, trong đó có ba người có cha mẹ còn khỏe mạnh, không viết cha mẹ là người liên lạc là vì cha mẹ không có điện thoại, nên mới điền hàng xóm hoặc anh chị em trong nhà làm người liên lạc khẩn cấp.

Sau khi tổng hợp lại, từ 7 người giờ còn 4 người, theo thứ tự là Mạnh Văn Khải, Triệu Vĩ Chí, Tôn Chí Phong, Phạm Tiểu Sơn.

Vụ án xác trôi sông và vụ án Hoàng Kỳ thật ra không hẳn có liên quan. Khoanh vùng ra hơn 100 người tình nghi cũng hơi miễn cưỡng.

Bây giờ chỉ còn lại chưa tới 7 người, nếu thật sự tìm được hung thủ trong bốn người này, thì không khác trúng số là bao.

Vì thế, Tạ Tinh bị Lê Khả và Lý Ký vô tình cười nhạo.

Tạ Tinh không giận, cô không phải thần tiên, cũng không phải Sherlock Holmes, càng chưa nhìn thấy hiện trường gây án. Mấy vụ án mà cục cảnh sát chưa phá được, cô chưa bao giờ hy vọng chỉ xem hồ sơ và suy luận một chút là phá được án.

Xe taxi sớm muộn cũng thay ca gần nhà của chủ xe, hai vị tài xế có lẽ là người cùng khu, ở cách nhau không xa.

Căn cứ vào điểm này, ba người đến hỏi thăm theo nguyên tắc, sau đó đi đến nhà của một chủ xe.

Chủ xe họ Thường, nhà ở ngõ Kẹp, tài xế chạy xe là Mạnh Văn Khải, chạy ca đêm, họ thay ca ở đầu hẻm.

Ba người khá may mắn, họ còn chưa đến ngõ Kẹp, đã gặp một chiếc Charade lái tới, nhìn biển số xe, là chiếc xe mà Mạnh Văn Khải chạy.

Bình Luận (0)
Comment