Đầu tiên là tình huống nhà họ Thẩm được Phó cục trưởng Nghiêm cung cấp.
Thành tích của Thẩm Ý không tệ, vừa tốt nghiệp đã mở cửa hàng điện tử cùng bạn bè, kinh doanh máy tính, máy nhắn tin, điện thoại di động, công việc kinh doanh rất phát đạt.
Thẩm Thanh, em gái Thẩm Ý, cho biết, vì Phó thị trưởng Thẩm có thân phận đặc thù, yêu cầu rất nghiêm khắc với anh em bọn họ. Thẩm Ý sống khá khép kín, không thích xã giao cho lắm, nhưng quan hệ bạn bè lại không vì vậy mà xa cách.
Tóm lại, bọn họ cho rằng nhân phẩm và học vấn của Thẩm Ý đều rất ưu tú, không có kẻ thù, hoặc nên nói, dù có kẻ thù, bọn họ cũng không biết.
Sau đó, Hoàng Chấn Nghĩa đã đến khách sạn Vạn Hào và quán karaoke Kim Quỹ, người ở hai chỗ này đều nói không có chuyện gì bất thường như cãi nhau, ẩu đả, trộm cắp xảy ra cả.
Ông cũng đã hỏi quán karaoke ở gần đồn cảnh sát, chỗ này làm ăn khá sạch sẽ, tuân thủ pháp luật, cảnh sát đã kiểm tra bất ngờ vài lần, không có người hút hoặc buôn bán thuốc phiện.
Đại đội 1 cũng đã hỏi qua, thành phố An Hải gần đây tương đối yên bình. Ít nhất, bọn họ tạm thời chưa có thông tin của các thế lực ngầm ở nơi này.
Sau khi Hoàng Chấn Nghĩa nói xong, Tào Hải Sinh lên tiếng, ông trình bày theo góc độ pháp y, khẳng định nguyên nhân tử vong của nạn nhân.
Nói cách khác, tìm ra nơi buôn bán thuốc phiện chính là chìa khóa để phá án.
Xét theo điểm này, vụ án có manh mối, có phương hướng rõ ràng hơn vụ án của Hoàng Kỳ nhiều.
Nhưng các vị cảnh sát hình sự thâm niên vẫn không lạc quan.
Bọn họ phân công nhau điều tra Tạ Quân, Cố Lăng, Trương Học Kiến, tìm hiểu chi tiết về những hoạt động cuối cùng của Thẩm Ý trước khi chết.
Hôm qua là sinh nhật của Trương Học Kiến, anh ta mời bạn bè đến khách sạn Vạn Hào mừng sinh nhật, rời khỏi đó vào 21:15 để đi hát karaoke ở quán Kim Quỹ.
Theo điều tra, Thẩm Ý không thích uống rượu nên chỉ uống một chút, trong thời gian đó, cũng không xảy ra xung đột gì với bạn bè.
Lúc rời khỏi quán karaoke là hơn 1 giờ sáng, Thẩm Ý không uống rượu, sau khi chia tay bạn bè, một mình lái xe về nhà…
Một người không có kẻ thù, lại rời bỏ thế giới theo phương thức như bị trả thù.
Sau khi tóm tắt vụ án, các vị cảnh sát hình sự đều đã tỉnh táo, nhưng lại rơi vào im lặng.
“Két.” Cửa phòng họp bị đẩy ra, tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên.
Mọi người quay đầu theo bản năng, nhìn thấy Phó cục trưởng Nghiêm và chi đội trưởng Lục Khải Nguyên của đội điều tra hình sự bước vào.
Mọi người nhanh chóng đứng lên, chào: “Chào Phó cục trưởng Nghiêm, chào chi đội trưởng Lục.”
“Không có thời gian khách sáo, ngồi đi.” Phó cục trưởng Nghiêm ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, ông đi đến phía trước, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Tạ Tinh: “Sao rồi, tra được gì?”
Hoàng Chấn Nghĩa đáp: “Báo cáo Phó cục trưởng Nghiêm, dựa theo những manh mối hiện có, tìm được nguồn bán thuốc phiện chính là chìa khóa phá án. Hung thủ rất có thể có quan hệ với kẻ nghiện thuốc, hoặc hung thủ chính là tên nghiện thuốc.”
Phó cục trưởng Nghiêm gật gật đầu: “Khải Nguyên đã phân phó cho cấp dưới, đội 1 sẽ toàn lực phối hợp với các cậu, còn gì nữa không?”
Hoàng Chấn Nghĩa trình bày lại những thông tin mà mọi người thu thập được.
Phó cục trưởng Nghiêm nói: “Đây chỉ là bề nổi mà thôi. Không ai yêu ai vô cớ, cũng không ai vô cớ hận ai bao giờ. Mọi người cố gắng điều tra những người có quan hệ với nạn nhân kỹ hơn, quá khứ của nạn nhân khi còn sống, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”
Hoàng Chấn Nghĩa đáp: “Vâng, Phó cục trưởng Nghiêm, chúng tôi nhất định nghiêm túc điều tra.”
Phó cục trưởng Nghiêm đứng lên: “Tôi biết mọi người phải chịu áp lực lớn. Áp lực, là thứ tồn tại khách quan và không thể bỏ qua. Hãy biến áp lực thành động lực!”
“Vâng.” Mọi người cùng nhau đáp lại.
Giọng Tạ Tinh khá thanh thúy trẻ trung, cực kỳ nổi bật giữa một nhóm người có tuổi.
Phó cục trưởng Nghiêm chăm chú nhìn Tạ Tinh một chút, gật đầu, chắp tay sau lưng, đi ra ngoài.
Lục Khải Nguyên cũng cười với Tạ Tinh, ý bảo mọi người tiếp tục thảo luận, rồi đi theo Phó cục trưởng Nghiêm.
Cửa phòng họp bị đóng lại, Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Chúng ta không thể chỉ trông chờ vào đội 1. Chúng ta cần điều tra kẻ buôn bán thuốc phiện và đối tác kinh doanh của Thẩm Ý. Mọi người suy nghĩ xem, có manh mối nào bỏ quên hay không?”
Vương Tranh, tổ trưởng tổ 2, lên tiếng: “Không có, thời gian ngắn, tra không được nhiều, chưa phát hiện được gì.”
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Cũng đúng, vậy thì nghe theo lời Phó cục trưởng Nghiêm, mọi người tiếp tục đào sâu hơn nhé.”
Trong lúc hai người đối thoại, Tạ Tinh và Tào Hải Sinh nhỏ giọng trao đổi vài câu.
Hoàng Chấn Nghĩa nhìn Tào Hải Sinh một chút: “Anh Tào, anh còn manh mối gì không?”
Tào Hải Sinh lên tiếng: “Vừa rồi, Tiểu Tạ nhắc đến một chi tiết, làm tôi cũng nhớ ra, đúng là có chi tiết này. Giày da mới của Thẩm Ý bị đạp rách một góc, có khi nào vì vậy mà nạn nhân gây gổ với người khác hay không?”
Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu bật cười: “Chắc là không đâu, chuyện bé tí như này mà cũng khiến hung thủ động sát tâm được sao?”
“Đúng vậy, đùa gì thế.”
“Gần như là chuyện không thể.”
“Phụ nữ hay có mấy suy nghĩ kỳ quái quá.”
“Mấy nhỏ mới ra trường, phát ngôn không suy nghĩ cũng có thể hiểu được.”
“Được rồi được rồi.” Hoàng Chấn Nghĩa vung tay lên, ổn định đám đông: “Phát hiện vấn đề, chỉ ra vấn đề là chức trách của pháp y, mọi người vẫn nên tra một chút, cẩn thận đỡ phải lo, tan họp!”
Đi ra khỏi phòng họp, Tào Hải Sinh hỏi: “Có bị đả kích không?”
Tạ Tinh lắc đầu: “Thầy quá lo, nhiêu đây không tính là gì. Cha mẹ em không đồng ý em theo nghề pháp y, đã đả kích em 5 năm.”
Tào Hải Sinh nở nụ cười: “Thầy cũng tò mò, em có thể trụ được bao lâu.”
Tạ Tinh nói: “Thầy yên tâm, thầy đi rồi em vẫn sẽ ở lại.”
Tào Hải Sinh thở một hơi nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người cùng lên lầu.
Tạ Tinh lại nói: "Thầy, cuối tuần sau em muốn xin nghỉ một ngày để đi thi bằng lái.”
Tào Hải Sinh đáp: “Được, đến lúc đó em nhớ báo trước một tiếng.”