Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 30

Buổi chiều, Thị trưởng Diệp đến nhà họ Thẩm chia buồn, Sài Dục ở trong xe chờ ông ta, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, anh ta gọi điện cho Đàn Dịch: “Đàn Dịch, có thời gian nói chuyện không?”

Đàn Dịch một tay cầm lái, một tay cầm điện thoại di động, gương mặt lạnh lùng hiện lên ý cười: “Chuyện gì.”

“Thẩm Ý bị giết.”

“Thẩm Ý là ai?”

“Con trai của Phó thị trưởng Thẩm.”

“Ừm.”

“Ừm là sao?”

“Ý là tôi nhớ ra rồi, cậu nói tiếp đi.”

“Tôi phục cậu luôn đấy, nói nghe này, cái chết của Thẩm Ý có liên quan đến thuốc phiện.”

“Theo tôi biết, an ninh ở thành phố An Hải quản lý cực kỳ tốt, không có ổ thuốc phiện nào, vụ án này hơi kỳ lạ, trước mắt cậu có manh mối nào không?”

“Tôi đã hỏi thăm tình hình thay Thị trưởng Diệp, Thẩm Ý không hút thuốc phiện, có người tiêm thuốc phiện quá liều vào tĩnh mạch của cậu ta, khiến cậu ta bị sốc thuốc mà chết. Cậu ta không có kẻ thù, mấy ngày gần đây cũng không xảy ra xung đột với ai. Hơn nữa, những người ở cùng cậu ta tối qua cậu cũng từng gặp, cậu đoán xem là ai?” Sài Dục lấp la lấp lửng.

Đàn Dịch nói: “Xem ra cục cảnh sát thành phố vẫn chưa nắm giữ manh mối quan trọng, vụ án này thú vị đấy. Tôi thấy, hẳn là có người nhà họ Tạ và Cố Lăng.”

Sài Dục trêu chọc: “Này Đàn Holmes, cậu không thể cho tôi những cái tên cụ thể hơn một chút sao, rốt cuộc là ai với ai hả?”

Đàn Dịch cười nhạo một tiếng: “Cậu làm như tôi là thầy bói ấy, hơn nữa, Holmes là họ, không phải là tên. Nhưng mà, nếu cậu đã nói như vậy, tôi có thể xác định một người, Tạ Quân nhất định có mặt.”

Sài Dục kêu lên: “Ơ hơ, cậu quả nhiên chỉ nhớ gái đẹp.”

Đàn Dịch lái xe vào đại viện, dừng lại trước một căn nhà có ba tầng lầu trông hơi cũ: “Được rồi, cậu còn việc gì không? Không thì tôi cúp máy.”

Sài Dục đáp: “Vụ án này khó mà phá được, tôi đang mật báo cho cậu, để cậu chuẩn bị tâm lý. Đừng có không biết điều với tôi như thế!”

Nói đến đây, anh ta giành cúp điện thoại trước, cười gian: “Hừ, để tôi cho cậu biết cảm giác bị người khác cúp máy là như thế nào.”

Đàn Dịch thờ ơ với hành động phản kích của Sài Dục.

Anh không vội xuống xe, mà quay cửa xe xuống, châm một điếu thuốc.

Thẩm Ý không hút thuốc phiện, lại chết vì tiêm thuốc phiện, phương pháp giết người này không thường gặp ở trong nước, đây là thủ đoạn ẩn giấu thân phận. Hung thủ chẳng những gan dạ sáng suốt, còn có thể là kẻ nghiện thuốc.

Như vậy, là báo thù hay cướp của?

“Cốc cốc!” Cửa kính xe bị gõ hai tiếng.

“Ông nội.” Đàn Dịch tỉnh táo lại, cầm lấy một bó hồng có gai bên ghế lái phụ, đưa ra: “Đây là hoa hồng mà cháu nhờ bạn bè sưu tập, đều là những loại mà ông chưa có.”

“Ngoan lắm, cháu ông thật có lòng.” Ông nội Đàn tiếp nhận bó hoa giống, cười ra nếp nhăn: “Có tên không, là loại nào…”

“Đó là đứa cháu thứ hai, đứa cháu đích tôn đã chết từ lâu, là bị nó hại chết.” Một giọng nói lạnh lùng cắt lời ông nội Đàn.

Nụ cười trên môi ông nội Đàn chợt tắt, một lát sau, ông nói tiếp: “Là loại nào với loại nào?”

Đàn Dịch đóng cửa xe, cố ý thu lại tầm mắt, không nhìn bà nội Đàn ở ngay cửa tiểu viện, chỉ vào từng cành: “Đây là hoa hồng mũ đỏ, đây là hồng hòa bình, đây là hoa hồng leo, đây là hoa hồng cổ, là loại mới nhất, nghe nói khi trưởng thành, nó trông như một cái cây cao lớn.”

Bà nội Đàn thấy hai ông cháu không phản ứng mình, bà hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phòng.

Ông nội Đàn nói: “Có những lời, ông đã nói rất nhiều lần rồi, hôm nay ông không nhắc lại nữa. Người sống phải nhìn về phía trước, không thì chẳng những lừa mình, còn dối người, giống như bà nội cháu. Cháu ở An Hải làm việc cho tốt, nhớ gọi điện cho ông, gọi điện thoại di động ấy, chúng ta mặc kệ bà ấy.”

Đàn Dịch miễn cưỡng nở nụ cười: “Ông nội yên tâm, An Hải cũng gần Kinh Thành, chỉ hơn một tiếng chạy xe, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông.”

Ông nội Đàn nói: “Công việc cháu bận rộn, không cần cứ mãi nhớ đến ông, An Hải là vùng ven biển, ông mà nhớ cháu thì ông sẽ bảo tài xế chở đến thăm cháu.”

“Rầm!” Trong nhà truyền ra tiếng đóng cửa cực mạnh.

Đàn Dịch đau đớn nhắm mắt: “Ông ơi, cháu về đây, sau này cháu sẽ dẫn ông đi ăn.”

Ông nội Đàn vỗ vai Đàn Dịch: “Được, ông nội chờ.”

Đàn Dịch rời khỏi đại viện như chạy trốn, rồi dừng lại ở một bóng cây bên đường.

15 năm, bóng hình của anh trai vẫn luôn quẩn quanh anh, chưa bao giờ anh quên.

Anh không trách bà nội hận mình. Nếu lúc đó anh không ham chơi, Đàn Dung sẽ không rời khỏi đại viện để tìm anh, hai anh em bọn họ cũng sẽ không bị bắt cóc, Đàn Dung sẽ không chết.

Ít nhất, sẽ không vì anh mà chết.

Hiện giờ, anh bình an sống đến tuổi 28, mà hung thủ sát hại Đàn Dung vẫn còn đang nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật.

Trong những năm công tác ở thành phố Tấn Dương, chỉ cần có thời gian rảnh, anh đều sẽ lợi dụng để tìm kiếm dấu vết của hung thủ.

Vác thập tự giá trên lưng quá lâu, thập tự giá cũng hòa lẫn vào da thịt, chỉ cần động đậy là đau. Không cần bà nội nói gì, anh cũng đã sống trong tự trách, chưa bao giờ anh dám quên.

Bình Luận (0)
Comment