Nhà tang lễ ở nơi hoang vu, Tạ Tinh chờ rất lâu mới bắt được một chiếc taxi để đi về.
Ở trên xe, cô suy nghĩ rất nhiều về vụ án này.
Về nạn nhân.
Cô đồng ý với suy đoán của thầy mình và pháp y An, người này rất có thể là nhân viên bán hàng.
Thành phố An Hải là thành phố cấp tỉnh, kinh tế khá phát đạt, số lượng nhân viên bán hàng khá nhiều. Muốn tìm đến nguồn gốc thi thể trong thời gian ngắn rất khó.
Nói về hung thủ.
Nếu hung thủ xử lý móng tay của nạn nhân, nói rõ đối phương có năng lực phản trinh sát nhất định.
Ở thời đại này, kỹ thuật xét nghiệm DNA vẫn chưa thông dụng, số lượng tội phạm biết nhóm máu hoặc DNA có thể dùng để tìm người sẽ không nhiều.
Hắn có thể là phần tử tri thức, nghề nghiệp có liên quan đến cảnh sát, hoặc có họ hàng, người quen biết đến cách phản trinh sát. Cũng có thể là người thích xem phim hoặc đọc tiểu thuyết trinh thám.
Thân phận nạn nhân không rõ, máy quay trong thành phố không quay được khu vực ném thi thể, rất khó tìm được mục tiêu thông qua phương tiện giao thông. Dưới tình huống như vậy, chỉ có thể tra hỏi trên diện rộng thì may ra mới tìm manh mối.
Trở lại cục cảnh sát, Tạ Tinh đưa mẫu thử trong dịch dạ dày đến Phòng Kỹ Thuật, nói chuyện với chị Mã Tuyền của Phòng Kỹ Thuật vài câu, khoảng 2:30 chiều thì xuống lầu.
Cô vào nhà vệ sinh tầng một rửa tay, vừa bước ra thì nghe có người đứng trên cầu thang gọi cô: “Tạ Tinh?”
Đây là tiếng của Lê Khả.
Tạ Tinh xoay người nhìn qua…
Lê Khả chạy xuống lầu: “Trưa giờ không tìm được cậu, cậu đã đi đâu vậy?”
Tạ Tinh nói: “Mình đến nhà tang lễ, mới từ Phòng Kỹ Thuật về, cậu thì sao?”
“Nhà tang lễ, cậu đi giải phẫu thi thể hả?” Lê Khả hưng phấn: “Có phải là cùng một vụ án hay không? Vụ của mình là vụ án ở khu phát triển, cấp trên yêu cầu đội 2 chúng ta trợ giúp.”
Vậy là cùng một vụ án.
Đang định lên tiếng, Tạ Tinh nghe tiếng bước chân vang lên, bảy tám cảnh sát nối đuôi nhau bước xuống lầu.
Trong đó, một thanh niên đi ngang qua hai người thì bỗng khựng lại: “Tiểu Lê, đây là người mới trong cục chúng ta sao?”
Lê Khả gật gật đầu: “Đúng, tốt nghiệp đại học Kinh Hoa loại xuất sắc, pháp y thực tập của Phòng Khoa Học Kỹ Thuật Hình Sự.”
“Nữ pháp y?” Có người sợ hãi cảm thán.
Nhóm người đã đi qua bỗng chậm lại, sôi nổi quay đầu nhìn Tạ Tinh.
Tạ Tinh vẫy vẫy tay giới thiệu: “Xin chào mọi người, em là Tạ Tinh.”
“Chào.”
“Xin chào.”
“Chào Tiểu Tạ.”
Đám người chào hỏi loạn xạ, nhưng chân vẫn di chuyển về phía trước, lục tục ra ngoài.
Lê Khả kéo Tạ Tinh ra ngoài: “Dù sao cậu ở lại cũng không có việc gì, đi cùng với mình đi.”
Tạ Tinh rất muốn làm quen với các đồng nghiệp tương lai một chút, nhưng Lê Khả cũng là người mới, cô ấy thuận miệng rủ rê, cô không thể tùy tiện nhận lời.
Cô nhìn thanh niên trẻ tuổi kia một lát.
Thanh niên kia hiểu ý cô, cười híp mắt: “Tôi tên Lý Ký, xe đủ chỗ, Tiểu Tạ cùng đi nhé?”
Tạ Tinh khách khí một câu: “Có tiện cho mọi người không?”
Lý Ký nở nụ cười: “Tiện chứ, có gì đâu mà không tiện, đi điều tra mà, càng đông càng tốt.”
“Đi thôi đi thôi.” Lê Khả kéo tay Tạ Tinh: “Hai đứa mình được đi cùng nhau.”
Hai người bước lên chiếc xe buýt chuyên dụng của cảnh sát, cùng nhau ngồi ở hai ghế gần tài xế.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh tài xế hỏi Tạ Tinh: “Sao cô lại học pháp y vậy, không sợ sao?”
Lê Khả nhỏ giọng giới thiệu một câu: “Đây là Đội trưởng Hoàng của bọn mình.”
Đội trưởng Hoàng, Hoàng Chấn Nghĩa, Đội trưởng đội 2, khu vực mà ông ta đang phụ trách là khu phát triển, là chuyên gia điều tra tội phạm hình sự, từng giành được thành tích hạng hai.
Tối qua lúc ăn cơm, Tạ Tinh đã hỏi thăm về một số nhân vật quan trọng trong cục cảnh sát, người này là một trong số đó.
Về phần nam phụ Đàn Dịch, tạm thời cục cảnh sát chưa có tên anh ta. Không biết là chưa đến, hay là ở chi cục khác. Tiểu thuyết gần như không miêu tả nhiều về công tác của nam phụ, chỉ nói anh ta là Đội trưởng của đội hình sự trong cục cảnh sát, luôn bề bộn nhiều việc, bí ẩn khó gặp.
Tạ Tinh không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhân vật trong cốt truyện. Nếu Đàn Dịch ở chi cục khác thì cô yên tâm.
“Chào đội trưởng.” Tạ Tinh lễ phép chào một tiếng: “Lúc ấy em định học y, nhưng thi thiếu 1 điểm, trời xui đất khiến thế nào, em chuyển qua học pháp y.”
Xe buýt lập tức vang lên mấy lời nghị luận có phần hơi thô lỗ.
“Á đù, khoa y của đại học Kinh Hoa xét tuyển cao vãi, kém có một điểm thôi, thật sự đáng kiêu ngạo, sinh viên giỏi!”
“Đây là người đầu tiên có học lực cao khủng khiếp ở cục chúng ta nhỉ?”
“Trước mắt, hình như là vậy thật.”
“Hôm nào cho anh hỏi thăm chút nhé, nhờ Tiểu Tạ truyền thụ kinh nghiệm học tập cho con gái anh nhé.”
“Đệt, lo xa vậy luôn? Đúng là thằng tranh thủ.”
Đại đội trưởng Hoàng uy nghiêm quay mặt lại: “Ăn nói kiểu gì đó? Cục trưởng nói, hai cô gái này đều là bảo bối may mắn của cục chúng ta, các cậu dọa hai cô ấy đi thì ai làm?”
Tiếng nghị luận lập tức im bặt.
Tạ Tinh nhanh chóng lên tiếng: “Đại đội trưởng Hoàng, người học pháp y không kị chay mặn, không chú ý nhiều như vậy.”
Lê Khả cũng thay cô giải vây: “Không sai, mấy chị học pháp y trong trường bọn em đều là người không tầm thường, muốn đánh có thể đánh, muốn mắng có thể mắng, không phải dạng vừa đâu ạ.”
Đại đội trưởng Hoàng hài lòng quẹt môi: “Tốt lắm, làm cảnh sát thì nên như vậy.”