Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 7

Xe vừa đi vừa nghỉ hơn nửa tiếng, cuối cùng dừng lại ở giao lộ của một con phố thương mại.

Hoàng Chấn Nghĩa cầm túi đeo theo: “Nơi này có tổng cộng 36 cửa hàng, hai người một tổ, mỗi tổ điều tra 9 cửa hàng, Tiểu Lê và Tiểu Tạ theo tôi. Xuất phát!”

Tạ Tinh, Lê Khả xuống xe theo Hoàng Chấn Nghĩa.

Nơi này là chợ đầu mối, hai bên đường đều là cửa hàng có quy mô giống nhau, mỗi cửa hàng đều chất hàng hóa thành một đống trước cửa, nào là đồ chơi, túi xách, khăn lụa, văn phòng phẩm, bật lửa, đồ sứ,… đa phần đều là vật dụng hằng ngày.

Cá nhân Tạ Tinh cho rằng, nhân viên bán những mặt hàng này không hẳn có thể mua được giày da cá sấu hàng hiệu.

Nhưng vì không có manh mối nào khác, bắt đầu điều tra từ nơi này là ý kiến không tệ. Dù sao cũng đều là người trong ngành, càng nhiều người biết, tin tức được truyền đi càng nhanh, hy vọng tìm được người càng lớn.

Cô cùng Lê Khả theo Hoàng Chấn Nghĩa vào cửa hàng đầu tiên.

Hoàng Chấn Nghĩa lấy ra một tờ giấy A4, bên trên là phác thảo chân dung của nạn nhân. Tạ Tinh nhìn lướt qua, người vẽ chân dung có trình độ rất cao, cơ bản đã phục hồi được diện mạo thật của người quá cố.

Hoàng Chấn Nghĩa trình thẻ cảnh sát, đi thẳng vào vấn đề, hỏi bà chủ cửa hàng: “Chào chị, chúng tôi đang tìm người, chị nhìn kỹ một chút xem chị có biết người này không?”

“Người này ai vậy, ô, tôi biết rồi, hung thủ giết người ở công trường phải không?” Bà chủ vừa hỏi vừa nghiêm túc nhìn bản vẽ: “Không biết, chưa gặp bao giờ.”

Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Đây là nạn nhân, đã chết, nếu chị có manh mối gì, vui lòng cung cấp cho chúng tôi.”

“Ôi, thật đáng thương, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, vậy mà lại đi tay chân lạnh toát như thế.” Bà chủ cảm thán một câu, lại nói: “Tuy tụi tui ở gần đó, nhưng không nghe được động tĩnh gì hết, yên tâm, nếu có tin tức, tui nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Hoàng Chấn Nghĩa nói cám ơn, dẫn Tạ Tinh và Lê Khả ra khỏi cửa hàng.

Ba người đi hỏi từng cửa hàng, lý do thoái thác của từng nơi đều giống bà chủ cửa hàng đầu tiên. Không tới 20 phút, ba người đã hỏi xong chín cửa hàng.

Lúc trở về, Lê Khả quay đầu nhìn cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng bán đồ chơi vài lần.

Tạ Tinh thấy vậy, nhân tiện nói: “Hay là hai người về trước, cậu muốn mua gì mình mua về cho?”

Lê Khả vui vẻ: “Cậu cũng muốn mua?”

Tạ Tinh nói: “Đương nhiên, mình chưa có giấy bút nè.”

Lê Khả nhìn cửa hàng đồ chơi không rời: “Để mình hỏi Đại đội trưởng, nếu…”

Đại đội trưởng Hoàng ở ngay phía trước hai cô gái, anh ta đã sớm nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, cười nói: “Còn chưa chính thức đi làm, cho hai cô 10 phút, đi nhanh về nhanh.”

“Cám ơn Đại đội trưởng!” Lê Khả vui mừng nhảy cẫng, kéo Tạ Tinh liền chạy đến cửa hàng đồ chơi.”

Tạ Tinh làm pháp y nhiều năm, đã sớm không còn tính trẻ con, đương nhiên cũng không có hứng thú gì với đồ chơi. Nhưng ký túc xá trống trơn, mua vài thứ về trang trí cũng tốt. Cô chọn bảy anh em hồ lô nhí nhảnh và cảnh sát Black Cat chính trực.

Lê Khả nhìn chững chạc, nhưng nội tâm vẫn là một cô gái trẻ, cô ấy mua rất nhiều mô hình Saint Seiya, Hoa Tiên Tử, nhìn là biết con nhà giàu.

Con nhà giàu, không thiếu tiền, mua đồ nhanh, không đến mười phút hai người đã trở về xe.

Hoàng Chấn Nghĩa nhìn về phía sau, xác định không thiếu ai, phân phó Lý Ký: “Đi thôi.”

Xe khởi động.

Lê Khả hỏi: “Đại đội trưởng, có manh mối gì không?”

Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu: “Đâu có dễ như vậy.”

Lý Ký khởi động xe, bực tức nói: “Chậc… Này có khác gì mò kim đáy bể đâu.”

Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Sao cậu lắm lời thế, lo mà lái xe đi.”

Lý Ký cười hì hì, không nói.

Trở lại đồn cảnh sát, đội 2 tạm thời không có nhiệm vụ khác, Tạ Tinh và Lê Khả không phải trực ban, sau khi xuống xe thì định về ký túc xá, hai người xách túi lớn túi nhỏ đi vào bên trong.

Mới đi vài bước, một chiếc Audi dừng bên đường, người bước xuống là một người cao cao mặc một thân đồ hiệu.

“Tạ Tinh.” Thanh niên không nặng không nhẹ kêu một tiếng, giọng nói có sự uy nghiêm của người bề trên.

“Ô, đẹp trai nha, ai vậy?” Lê Khả trộm dùng khuỷu tay đụng Tạ Tinh.

“Anh ruột của mình.” Tạ Tinh trả lời cô, đi về phía Tạ Thần: “Sao anh lại đến đây?”

Tình cảm của hai anh em vốn không tốt.

Nguyên chủ hiếu thắng, Tạ Thần thì thích em gái lớn ngoan hiền hơn. Mỗi khi hai chị em xảy ra xung đột, anh ta nhất định sẽ đứng về phía Tạ Quân.

Mặc dù như thế, anh cũng tốt hơn Trần Nguyệt Hoa, vẫn luôn cố gắng xử trí công bằng nhất có thể.

Bình Luận (0)
Comment