Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán

Chương 27

Thu Triệt còn muốn nói tiếp điều gì, thì đúng lúc này cửa đại điện lại mở ra.

Phúc Tử cúi người mỉm cười ý bảo: "Điện hạ, phò mã gia, bệ hạ thỉnh hai vị vào trong."

Nhìn chung mà nói, lần gặp mặt này vẫn tính là vui vẻ.

Trước mặt Thu Triệt, Lý Thức đối với Lý Thanh Ngô kia tỏ ra bao nhiêu hiền từ thì liền có bấy nhiêu hiền từ, bao nhiêu quan tâm thì liền có bấy nhiêu quan tâm.

Còn Lý Thanh Ngô từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười gãi đúng chỗ ngứa trên mặt, thuận theo mà đáp lại, thuận theo mà tiếp lời.

Khi ngồi bên cạnh Lý Thức, tựa như một món đồ sứ quá mức hoàn mỹ.

Theo lẽ thường mà nói, bái kiến qua Hoàng đế rồi, tiếp theo còn phải đi yết kiến Hoàng Hậu cùng Thái Hậu, nhưng Lý Thức lại vẫy tay khi hai người cáo lui: "Thu ái khanh, ngươi ở lại, trẫm còn có việc muốn cùng ngươi trò chuyện."

Thu Triệt cùng Lý Thanh Ngô liếc nhìn nhau, Lý Thanh Ngô trao cho nàng một ánh mắt trấn an mơ hồ, ngay sau đó an tĩnh cáo lui.

Lý Thức nhìn hai nàng tương tác như thể đang suy nghĩ điều gì, chờ Lý Thanh Ngô rời đi rồi mới cười nói: "Trẫm xem hai người phu thê các ngươi, ngày đầu tiên sau tân hôn, sao không giống như có bộ dáng nồng tình mật ý mấy? Thu ái khanh, ngươi nói ngươi tâm duyệt với Nhạc Hòa, chẳng phải là đang lừa trẫm đi?"

Thu Triệt tim đập chậm một nhịp.

Nàng chắp tay, ngữ khí bình tĩnh nói: "Bệ hạ oan uổng cho vi thần, tính tình của điện hạ như thế nào, ngài còn không rõ sao?"

Lý Thức lập tức: "Nga?"

Thu Triệt cười: "Thanh Ngô quy củ, biết lễ, không thích quá mức thân cận với người, huống hồ là trước mặt phụ thân —— cũng chính là bệ hạ ngài, lại càng ngượng ngùng hơn."

Lý Thức gật gật đầu, vẻ mặt tỏ ra khá hài lòng với lý do này của nàng.

Hơn nữa, sáng sớm ma ma đã mang về trong cung tấm khăn kia, hắn cuối cùng cũng yên tâm.

Thấy chuyện này coi như qua, Thu Triệt lại thong thả ung dung ngồi trở về, hỏi: "Không biết bệ hạ vừa rồi muốn thần lưu lại, là vì chuyện gì?"

"Ngươi đệ lên bản tấu này," Lý Thức nói đến việc này, lại nhẹ nhíu mày, "Có phải quá phức tạp rồi không?"

Pháp lệnh Đại Hạ có năm trăm điều, riêng bản tấu này của Thu Triệt đã tu sửa tới hơn ba trăm điều.

Trước đây hắn còn thúc giục Thu Triệt nhanh chút đệ trình bản dự thảo, chờ bản dự thảo thật sự đệ lên đây, hắn lại đau đầu.

Hắn chỉ cần Thu Triệt làm suy yếu quyền lực thừa tướng cùng làm suy yếu thế gia là được, như thế nào lại rải rác tu sửa nhiều như vậy?

Tấu chương vừa mở ra, ước chừng cuộn sáu bảy vòng cũng chưa dừng lại.

Mấy ngày nay những lão thần kia bởi vì nội dung trong bản dự thảo này, dâng mấy tấu chương khuyên can như sắp nuốt sống hắn ở Ngự Thư Phòng.

Sợ Hoàng đế nổi giận, vô pháp chạm vấn đề liên quan đến việc suy yếu thế gia cùng tướng quyền, những người này liền đặt mắt vào việc Thu Triệt tu sửa những luật pháp khác.

Tuy việc tu chỉnh luật pháp đã là điều không thể bàn cãi, nhưng Thu Triệt lại tu sửa hoàn toàn, nếu cứ để làm xong dễ dàng như vậy, chẳng phải khiến bọn họ thành một đám lão thần vô năng sao?

Vì thế mọi người hình thành thống nhất ý kiến, quyết định có thể ngáng chân đối phương bao nhiêu thì ngáng chân bấy nhiêu.

Miễn cho đến lúc Thu Triệt thế lực đại thịnh, thật sự khó mà chèn ép.

Bị các lão thần một phen nước mũi một phen nước mắt nói đến đau đầu, hơn nữa bản thân Lý Thức cũng cảm thấy bản dự thảo này của Thu Triệt có phần phức tạp quá mức, liền miễn cưỡng cùng Thu Triệt nói chuyện.

Hắn khó hiểu nói: "Những điều khoản như quấn chân, hòa ly...... Toàn là những thứ chi tiết nhỏ nhặt, vì sao một hai phải thêm vào? Trẫm nhớ rõ trẫm chỉ cần ngươi suy yếu quyền lợi thế gia, ngươi sao lại......"

Lý Thức muốn nói tiếp, hiển nhiên cảm thấy những điều khoản Thu Triệt thêm vào này thật sự là làm điều thừa.

"Bệ hạ có điều không biết, những điều khoản này kỳ thật đều là để suy yếu thế gia."

Lý Thức đang thở dài lập tức khựng lại.

Thu Triệt mặt không đổi sắc nói: "Chỉ vì phong tục quấn chân này là từ trong quý tộc nhấc lên phong trào, là tệ đoan riêng của thế gia đại tộc, lại mượn danh nghĩa phong tục, truyền bá cực rộng. Dân gian sớm đã khổ vì quấn chân từ lâu."

"Nếu lâu dài tiếp tục như vậy, chẳng phải thế gia nói cái gì là chính xác, cái đó mới là chính xác?"

"Tục ngữ nói: 'Dân như thuyền, vua như nước'. Việc loại bỏ những tập tục xấu này, nhìn tưởng nhỏ nhặt, nhưng nhờ bệ hạ xử lý thanh minh, quyết đoán, vừa thể hiện uy quyền, lại có thể thu hoạch dân tâm, đồng thời giảm bớt lời nói và quyền lực của các thế gia..."

Thu Triệt nói năng khí phách hiển hiện, nói: "Trừ bỏ những tập tục xấu là tiểu sự, nhưng thu phục lòng dân là đại sự. Xét về đạo lý này, hẳn bệ hạ còn càng minh triết hơn thần."

Lý Thức bị lời nói của nàng uyển chuyển tâng bốc làm choáng váng một phen, khụ một tiếng: "Đó là đương nhiên. Nhưng duy trì quyền hòa ly của nữ tử cùng trượng phu thì sao? Ngươi lại định giải thích như thế nào?"

"Không biết bệ hạ có từng nghe qua một chuyện cũ trong phủ Thừa tướng chưa?"

"...Ngươi muốn nói, Ngô tướng?"

Lý Thức rất hứng thú, ý bảo nàng nói thẳng.

"Mười mấy năm trước, con trai độc nhất của Ngô tướng, lúc đó cũng chính là Lễ Bộ thị lang đại nhân, vì đem lòng si mê một nữ tử thanh lâu, liền mạnh mẽ đem nàng cưới vào phủ. Nữ tử này tính cách cương liệt bất khuất, sau khi chịu cảnh giam cầm trong phủ hơn một năm sinh hạ một nam hài. Một đêm nọ, trong lúc không phòng bị, nàng liền một nhát chủy thủ đâm xuyên qua ngực con trai độc nhất của Ngô tướng."

Lý Thức cả kinh: "Lại có chuyện như vậy? Trẫm sao không biết?"

"Ngô tướng cho rằng đây là việc xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài, liền thẳng tay diệt trừ nàng cho sảng khoái, giấu nhẹm chuyện này đi. Đối ngoại thì tuyên bố Lễ Bộ Thị lang vì tham phá hồng trần, muốn từ quan rời chốn quan trường, rời nhà vân du." Thu Triệt nhàn nhạt cười nói, "Một chuyến vân du đi suốt mười năm, không ai nghi ngờ."

"Hài tử nàng sinh ra kia, hiện tại chính là trưởng tôn công tử Ngô gia, Ngô Dịch Khởi."

"Nhưng hắn cũng coi như là trẫm nhìn hắn lớn lên," Lý Thức kinh ngạc nói, "Mẫu thân hắn rõ ràng xuất thân gia đình trong sạch, là biểu tiểu thư Phó gia, được cưới hỏi đàng hoàng năm đó. Tuy đã qua đời nhiều năm, nhưng xác xác thật thật không phải nữ tử thanh lâu."

"Giả thôi," Thu Triệt bình tĩnh nói, "Nữ tử thanh lâu kia là âm thầm đưa vào phủ, đúng là bởi vì vị Phó tiểu thư kia bệnh tật ốm yếu, vô pháp sinh dục, Ngô thị lang mới có thể để nử tử thanh lâu sinh hạ trưởng tử. Sau khi xảy ra chuyện đó, Ngô tướng liền đem người này ghi vào danh nghĩa Phó tiểu thư."

Lý Thức nghi hoặc bất định nói: "Ngươi lại từ đâu biết được những việc này?"

Thu Triệt chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "Thật không dám giấu giếm, những chuyện này đều là tổ mẫu nói với mẫu thân thần, rồi mẫu thân thần kể lại cho thần nghe. Tổ mẫu khi sinh thời là chỗ thân giao với Thái Hậu nương nương, giao tình sâu đậm với Phó gia, nên đại để có được nguồn tin này."

Gạt người.

Việc này kỳ thực là nàng đời trước, chính tai nghe được chân tướng từ trong miệng Ngô Dịch Khởi.

Khi ấy, thiếu niên từ trước đến nay vô tâm vô phế ăn chơi trác táng, lần đầu tiên biết được, mẫu thân mình là bị phụ thân cưỡng ép cưới vào phủ, lại bị tổ phụ từ trước đến nay hắn luôn tôn kính chính tay giết hại.

Cuối cùng còn phải biết, bia mộ mẫu thân mà hắn đã bái tế mười mấy năm qua, nguyên lai không phải của mẫu thân ruột.

Chỉ trong một đêm, rất nhiều thứ ở hắn đã thay đổi.

Sau này, trong những cuộc giao phong quyền lực giữa Ngô tướng và thế lực mới, nhiều khi nàng đã gặp hiểm nguy, mà người vốn nên đứng đối lập với nàng, Ngô Dịch Khởi, lại ở thời khắc cuối cùng, nâng kiếm chỉ thẳng vào tổ phụ hắn.

Giống như mẫu thân hắn đã tự tay giết phụ thân hắn, hắn cũng tự tay g**t ch*t người tổ phụ mà hắn từng tôn kính nhất.

Thời điểm hắn giơ lên thanh kiếm ấy nghĩ gì, Thu Triệt không biết.

Nhưng nàng biết, lựa chọn kết cục cuối cùng này của Ngô Dịch Khởi, hẳn không chỉ vì nguyên nhân mẫu thân hắn.

Mà còn bởi lập trường của bọn họ đã không còn giống nhau.

Đã từng trong mưu tính mấy lần ý kiến bất đồng, năm lần bảy lượt tranh chấp không ngừng, làm Ngô Dịch Khởi càng thêm minh bạch, những người cầm quyền thời đại cũ, là theo không kịp triều đại mới.

Cho nên khi hắn biết được chân tướng quá khứ, hắn đã lựa chọn cắt đứt hoàn toàn những ràng buộc ấy, bước về con đường thuộc về mình, thuộc về thế hệ trẻ của hắn, hướng đến một tương lai hoàn toàn mới.

Hắn đã từng có lẽ ở thời khắc nào đó, đối với việc nào đó nhân từ nương tay quá, nhưng hắn trưởng thành lên, kỳ thật thông minh hơn tổ phụ hắn rất nhiều, cũng quyết đoán hơn rất nhiều.

Mà tàn nhẫn độc ác, cũng là môn học bắt buộc của một người cầm quyền.

Rất rõ ràng, về sau hắn đã đủ tư cách.

Người một tay giáo dưỡng ra trưởng tôn ưu tú, cuối cùng cũng tự tay đẩy hắn xuống địa ngục.

Không biết Ngô tướng khi chết, tâm tình như thế nào.

Lý Thức trầm mặc hồi lâu, rồi nghiêng người tới gần.

Hắn ngồi trên long ỷ, hồ nghi mà nhìn chằm chằm Thu Triệt: "Vậy ngươi hiện tại cùng trẫm nói những điều này, lại có ý tứ gì?"

"Bệ hạ còn không rõ sao?"

Thu Triệt mỉm cười, "Nếu trước khi đem việc này truyền ra, ngài cảm thấy, dân gian sẽ nghị luận Ngô tướng như thế nào? Họ có sẽ cho rằng, là địa vị nữ tử quá mức thấp kém, mới có thể làm thượng vị giả (người địa vị cao quý) không kiêng nể gì mà đoạt nhân mạng thảo dân? Nếu các nàng có được quyền hòa ly cùng trượng phu, có phải liền không kết cục như vậy? Nếu có người tiếp theo châm ngòi thổi gió, chỉ sợ càng sẽ vì việc này, khiến nhân tâm hoảng sợ."

"Nhưng nếu ngài trước khi việc này truyền ra đã tu sửa luật pháp, vậy hoàn toàn bất đồng."

Thu Triệt chậm rãi nói, "Mọi người đến lúc đó mạnh mẽ lên án Ngô tướng âm hiểm như thế nào, liền sẽ khen ngợi ngài anh minh như thế ấy."

Vừa có thể làm giảm uy vọng Ngô tướng, vừa có thể giữ vững danh tiếng Hoàng đế.

Một mũi tên trúng hai đích.

Mắt Lý Thức lập tức sáng lên.

Hắn làm bộ trầm ngâm suy tư một chút, ngữ khí cũng trở nên bình thản hơn nhiều: "Ái khanh lời nói có lý, chỉ là... Lúc này đây sửa đổi luật lệ, liền như thế đại động can qua, triều thần bên kia, trẫm cũng không dễ dàng gì để giải thích đâu."

"Bệ hạ. Thần thiết lập điều khoản này, kỳ thật cũng có vài phần tư tâm."

Thu Triệt không trả lời thẳng, ngược lại thở dài nói: "Mẫu thân thần, Vương thị, kỳ thật cũng xuất thân gia đình trong sạch, vì phụ thân thần năm đó hành sự hoang đường, c**ng b*c rước về làm thê tử, đến nay vẫn chưa thể thoát thân..."

"Nếu thần không có mẫu thân, sẽ không có thần ngày hôm nay. Thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, không còn sở cầu gì khác, chỉ mong mượn cơ hội này, làm cho mẫu thân thần có thể thoát ly khổ hải."

Thu Triệt đứng dậy, hướng về Lý Thức chắp tay, khom người hành lễ một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Bệ hạ có lòng nhân hậu, cầu bệ hạ thương xót, coi như thỏa mãn tâm nguyện này của vi thần đi."

Lý Thức thở dài, hình như bị lòng hiếu thảo của nàng cảm động, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Được rồi, biết ngươi hiếu thuận... Trẫm cũng không phải người bất thông tình lý, vậy thì cứ như vậy quyết định đi."

"Mau chóng đem bản dự thảo sửa chữa hoàn chỉnh, rồi giao cho Lễ Bộ xem qua."

"Thần tuân lệnh. Đa tạ bệ hạ thương xót."

Sau khi Thu Triệt rời đi, Lý Thức ngồi thêm một lát, rồi tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương.

Phê tấu chương một lúc, hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên quay sang Phúc Tử, người từ nãy vẫn luôn yên lặng bên cạnh, mài mực cho hắn, nói: "Khoan đã."

Phúc Tử ngẩn người: "Bệ hạ, nô tài ở đây."

"Hắn có phải đang lừa trẫm để tránh việc kháng cự với triều thần không?" Lý Thức càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, "Trẫm rõ ràng muốn hắn giải quyết vấn đề, thế nào mà kết quả lại thành trẫm phải thỏa mãn yêu cầu của hắn!"

Vấn đề thì chẳng cái nào được giải quyết, còn hắn thì phải một mình đối mặt những lão thần hay bắt bẻ đó.

Ngược lại, Thu Triệt chỉ buông vài câu giải thích, vỗ mông chạy mất.

Lý Thức cảm thấy mình bị lừa, lập tức khí thế lại trở nên lạnh lẽo.

Nhưng quân vô hí ngôn, hắn nếu đã đồng ý lời thỉnh cầu của Thu Triệt, thì không thể lại gọi người trở lại, nói trẫm đổi ý rồi, ngươi đem những cái phá lệ quy củ đã chỉnh sửa đều sửa lại cho trẫm?

Phúc Tử đứng bên cạnh, không dám nói lời nào.

Rốt cuộc hoạn quan với hậu cung đều không được bàn luận chính sự.

Rốt cuộc sao lại thế này, cũng chỉ có để bản thân bệ hạ tự đoán thôi.

...... Thu Triệt không thể gặp Hoàng hậu.

Khi nàng bước vào cung tẩm Hoàng Hậu, Lý Thanh Ngô đang ngồi trong đình ngoài sân, nhâm nhi trà và ngắm cảnh sắc trong cung.

Bên người chỉ theo một mình Phục Linh.

Thu Triệt gặp nàng, vì cố kỵ người đông nhiều ánh mắt, trước không nói về chuyện đã thảo luận với Hoàng đế, mà hỏi nàng sao lại ngồi một mình ở đây.

Lý Thanh Ngô đặt chén trà xuống, đứng dậy nhẹ giọng đáp: "... Mẫu hậu hôm nay thân thể không khỏe, nói với ta đôi câu rồi bảo ta ra ngoài. Đang ở đây chờ ngươi."

Vì thế Thu Triệt cũng không cần vào bái kiến.

Nhìn biểu tình của Lý Thanh Ngô, Thu Triệt cũng đoán ra được, chỉ sợ Hoàng Hậu không phải thật sự thân thể không khỏe, mà chỉ đơn thuần không muốn thấy nàng thôi.

Ai bảo lần trước, trong yến mừng thọ Thái hậu, nàng lại công khai làm Hoàng hậu mất mặt.

Càng là người địa vị cao, càng hay mang thù.

Không thể bái kiến Hoàng Hậu, còn phía Thái Hậu, hai người cũng chỉ gặp qua một lần, thật nhanh liền rút lui.

Nguyên nhân không gì khác, Thái Hậu trước đây vốn tu hành ở chùa Cam Vũ, lấy lý do thân thể không khỏe nên phải về cung trú ngụ, Hoàng đế vì thể diện, tự nhiên cũng không thể từ chối. Vì thế đoạn thời gian này, nàng cứ thế ở trong cung.

Nhưng ngầm thì bố trí không ít người giám sát Thái hậu.

Lý Thức cử người theo dõi Thái Hậu, tự nhiên cũng thời khắc chú ý những người quá mức thân cận hoặc quá mức tị hiềm với nàng.

Vì thế, hai người không thể ở lại lâu tránh khiến cho Lý Thức sinh lòng nghi ngờ, cũng tránh thấy điều không nên thấy, liền trực tiếp rời đi.

Như vậy ngược lại càng có vẻ có quỷ.

Ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa, Thu Triệt đem cuộc đối thoại với Hoàng đế trong điện đơn giản kể lại cho Lý Thanh Ngô nghe.

Đối phương an tĩnh lắng nghe.

Cuối cùng thăm dò hỏi: "Ngươi là muốn ta... đưa ra ý kiến gì sao?"

Thu Triệt ngạc nhiên: "À? Không có, chỉ là nói với ngươi nói một câu thôi."

Sự tình đã nói xong rồi, còn cần ý kiến làm gì?

Lý Thanh Ngô cắn môi, hơi xấu hổ: "Thế là ta hiểu nhầm ý rồi. Nhưng mà... Ngươi thật ra không cần nói với ta nghe những chuyện này, rất tốn lời, cũng chẳng có ích gì."

Thu Triệt khó hiểu: "Tại sao không có ích gì?"

Lý Thanh Ngô lắc đầu nói: "Ta không hiểu những chuyện này."

"Không nghe hiểu?" Thu Triệt nghi hoặc, "Là không hiểu triều chính, hay ta nói không đủ minh bạch?"

Nàng hổ thẹn nói: "Là không hiểu triều chính."

Mười mấy năm nay, nàng chỉ học thêu thùa, cầm kỳ thư họa, nữ tắc nữ giới, cách trợ phu giáo tử (giúp chồng dạy con).

Phàm là tiểu thư khuê các hay thiên kim tiểu thư cần học, nàng đều học được và học rất giỏi.

Nhưng ngoài những thứ đó ra, nàng hoàn toàn dốt đặc cán mai, hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Thu Triệt lại chẳng bận tâm: "Vậy thì có thể học."

Lý Thanh Ngô bật cười: "Ta học mấy thứ đó để làm gì?"

"Chúng ta không phải đồng minh sao?" Thu Triệt giơ tay chống cằm, nhàn nhạt nói, "Ngươi ngay cả triều chính cũng chẳng hiểu, làm sao có thể trợ giúp ta?"

Lý Thanh Ngô lắp bắp nói: "Nhưng...... Ta là nữ tử a."

Thu Triệt cười như không cười liếc nàng một cái: "Thế ngươi cảm thấy ta là nam nhân thật sự sao?"

Lý Thanh Ngô trong đầu loay hoay tìm từ ngữ, khó khăn giải thích, nhỏ giọng: "Nhưng ngươi rốt cuộc... giống như nam tử, đi học đọc sách, học những thứ vốn là nam tử phải học, còn ta thì không phải..."

Thu Triệt xảo quyệt hỏi ngược lại: "Ngươi không phải thấy vậy, cho nên ngươi không thể học?"

Lý Thanh Ngô cứng họng: "..."

"Nữ tử Lâm gia mười tám tuổi nắm quyền Thu gia, nữ tử Phó gia mười một tuổi được phong Quý phi buông rèm chấp chính... Tiền triều, trước tiền triều, thậm chí mấy trăm năm trước mấy ngàn năm trước, đều có vô số nữ nhân ưu tú đáng kể."

"Các nàng có thể đã từng chịu áp bức từ chế độ, có thể là không, nhưng cuối cùng cuối cùng, đều trong chế độ hủ bại đó tạo ra con đường riêng của mình, khiến sử sách đều phải thừa nhận những kỳ tích các nàng sáng lập."

"Những chuyện như vậy đều không phải tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả."

Thu Triệt thu liễm ý cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng, nghiêm túc nói:

"Cho nên ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, ngươi mười sáu tuổi, không thể là người tiếp theo sáng lập kỳ tích?"

Lý Thanh Ngô hơi hơi hé môi.

"Huống chi, ta không phải kêu ngươi đi sáng lập kỳ tích."

Thu Triệt nói: "Ta chỉ là muốn nói, bắt đầu từ việc học những thứ vốn chỉ nam nhân mới được học, cũng không khó đến thế."

Bình Luận (0)
Comment