Lý Thanh Ngô phảng phất như bị lời nói của nàng làm chấn động, một hồi lâu không thốt nên lời.
Hai bên trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ công chúa, Lý Thanh Ngô cúi đầu, cười khổ nói: "Vô dụng."
Thu Triệt đứng dậy xuống xe, động tác dừng lại một chút, quay đầu nhìn nàng, giật giật môi: "Cái gì?"
Lý Thanh Ngô không quay mặt về phía nàng.
Nàng ngồi trong bóng tối của xe ngựa, dường như bị ánh sáng và bóng tối này phân cách, giam cầm trong một thế giới khác, cố chấp sống theo quy tắc của chính mình.
Nàng thấp giọng nói: "Ngươi nói, có phải Thái Hậu cùng tổ mẫu ngươi không? Chính là... Ngươi cũng biết, tổ mẫu ngươi bốn mươi tuổi lại bị bệnh mà chết, quyền lực Thu gia không còn nắm trong tay. Thái Hậu ba mười lăm tuổi bị đoạt quyền giam cầm tại chùa Cam Vũ... Từ xưa tới nay, tất cả những nữ nhân tạo nên kỳ tích, kết cục đều không có cái kết tốt đẹp."
Nàng dừng lại một chút, lại nhẹ giọng nói: "Ta không được."
"Là không được, hay là không dám?" Thu Triệt nhàn nhạt nói, "Kết cục của các nàng là của các nàng, ngươi không thử qua, làm sao biết ngươi không được?"
"Ta đã không có sự quyết đoán thông tuệ như Thái Hậu, cũng không có thủ đoạn thiết huyết như tổ mẫu ngươi, chỉ có một thân bản lĩnh trợ phu giáo tử (giúp chồng dạy con), định sẵn không có cách nào trở thành... người giống như các ngươi."
Lý Thanh Ngô ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay mình, nhẹ giọng nói: "Ta không dám liều thử, một là vì không cho rằng chính mình có thể làm được, hai là vì hậu quả thất bại của ta nhất định sẽ thảm thiết hơn các nàng gấp trăm lần —— người thường đều nói, chỉ cần còn có người thân, người thân vĩnh viễn chính là đường lui."
"Nhưng phía sau ta không có đường lui. Phía sau ta là vực sâu vạn trượng."
Thu Triệt nhất thời không nói gì.
Rồi nàng nhanh chóng quay người xuống xe ngựa.
Có phải... đã thất vọng về nàng rồi sao?
Tim Lý Thanh Ngô chợt thắt lại.
Ngay sau đó lại hơi xuất thần, hơi chua xót mà nghĩ, cũng là bình thường.
Rốt cuộc nỗi khổ của nàng, người khác không cần thiết phải thông cảm.
Thu Triệt khuyên nàng là vì muốn nàng tốt, nhưng nàng không nghe, chẳng khác nào phụ mất một phen hảo ý của Thu Triệt.
Có lẽ...... các nàng thật sự không phải người cùng một đường.
Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Lý Thanh Ngô còn ngây người, một bàn tay trắng thuần mảnh dài lại lần nữa vén rèm lên, đưa về phía nàng.
Lòng bàn tay ngửa lên, ngón tay hơi cong, tư thế yên tĩnh chờ đợi.
Thanh âm của Thu Triệt cũng theo đó truyền vào lỗ tai nàng:
"Xuống xe."
Nói tới cũng kỳ lạ, bàn tay Thu Triệt không giống như nữ tử tầm thường, nhưng cũng không thô ráp, chỗ hổ khẩu lòng bàn tay tuy có chút vết chai, lại không ảnh hưởng toàn bộ bàn tay thon dài tú mỹ, khớp xương rõ ràng của nàng.
Lại bởi vì ở chỗ mu bàn tay thấy được màu xanh của mạch máu, có một loại vẻ đẹp ẩn nhẫn bùng nổ -——
Khi Lý Thanh Ngô duỗi tay nắm lấy tay nàng, đã nghĩ như thế.
Trước mặt đám hạ nhân phủ công chúa, hai người mặt đều mang theo nụ cười, tay trong tay đồng hành, nhìn qua ân ái lại tốt đẹp.
Lý Thanh Ngô lại bởi vì sờ tới vết chai hổ khẩu của nàng, bất giác hỏi một câu: "Ngươi có tập võ?"
Thu Triệt liếc nhìn nàng, "Ân" một tiếng.
"Phụ thân ngươi... có biết không?"
"Sao có thể không biết?" Thu Triệt cười, "Chính là hắn muốn ta học."
Lý Thanh Ngô không nhịn được nói: "Phụ thân ngươi rõ ràng biết ngươi... vì sao còn bắt ngươi tập võ?"
"Lời này của ngươi nói sai rồi."
Thu Triệt thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: "Thứ nhất, không phải nữ tử thì không thể tập võ. Thứ hai, nguyên nhân chính là vì hắn biết, mới để ta đi học."
Lý Thanh Ngô vì nửa câu đầu của nàng mà xấu hổ, vì nửa câu sau mà thấy kỳ quái: "Xin chỉ giáo?"
Thu Triệt: "Muốn nghe?"
Nghe giọng nàng như đang dẫn dắt từng bước, Lý Thanh Ngô do dự gật đầu.
"Con người của ta không thích có hại vô lợi, vậy nên, trao đổi có đi có lại," Thu Triệt suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Như lần trước vậy."
Lần trước?
Lý Thanh Ngô chậm chạp nhớ tới lần trước ở gian biệt viện kia, hai người thẳng thắn với nhau.
Nàng mặc mặc: "Hảo."
Dù sao... quá khứ của nàng cũng u ám, lại không thú vị.
Toàn là những chuyện cũ năm xưa không có ánh sáng chiếu rọi, Thu Triệt muốn nghe, cũng chẳng có gì không thể nói.
"Trước tiên nói cho ta, ngươi vì cái gì lại cảm thấy chính mình không được," Thu Triệt chậm rãi nói, "Phụ thân ngươi không cho phép? Sợ bị phát hiện?"
Lý Thanh Ngô bị cách xưng hô "Phụ thân ngươi" của nàng chọc cười, rồi lại lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu.
Sau đó hơi hơi xuất thần nói: "Là bọn họ đều không cho phép."
"Bọn họ?"
"Phụ hoàng ta, mẫu hậu ta, còn có mẫu phi ta."
Lý Thanh Ngô là thứ nữ, mẹ đẻ nàng chỉ là một Thường Tại. Bởi vì Hoàng đế sủng ái, mẹ đẻ lại nhân bệnh qua đời, mới được ghi vào danh nghĩa Hoàng Hậu, thành đích trưởng nữ.
Điểm này, tất cả mọi người biết.
Nhưng rất ít người sẽ miệt mài theo đuổi tìm hiểu, mẹ đẻ nàng, một Thường Tại bình thường, vì sao lại có thể sinh hạ công chúa được sủng ái như vậy.
Cũng không có ai biết, mẹ đẻ nàng, kỳ thật đều không phải nhân bệnh qua đời.
Mà là bị Hoàng đế bí mật ban chết.
Nàng không biết vì cái gì làm Hoàng đế tức giận, trong lúc mới vừa hoài thai Lý Thanh Ngô, đã bị đày vào lãnh cung.
Trong cung vinh sủng tới nhanh, đi cũng nhanh, bất quá đây là chuyện thường thấy.
Nhưng Thường Tại khi trong lòng mang thai hài tử thì tràn đầy vui mừng, mặc dù sau đó vào lãnh cung, cũng vẫn luôn chờ đợi, hy vọng sau khi sinh hạ hài tử, Hoàng đế sẽ xem trọng hài tử mà đón nàng ra khỏi lãnh cung.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Lý Thanh Ngô sinh ra vào một ngày tuyết rơi lớn, nhưng trong lãnh cung bà đỡ cũng không có.
Thường Tại chịu đựng cơn đau sinh nở mấy canh giờ, phát hiện hài tử sinh ra là một nữ hài.
Nàng nguyên bản còn hy vọng Hoàng đế nể tình đây là thân sinh cốt nhục, có thể tới xem nàng một lần, lúc đó nàng sẽ dùng chút thủ đoạn, chuyện được đón ra khỏi lãnh cung cũng không còn là mộng.
Nhưng Hoàng đế trước sau không tới.
Thường Tại ngày mong đêm mong, đêm mong ngày mong, mong không được, liền bắt đầu oán hận Lý Thanh Ngô.
Oán nàng tới không đúng thời điểm, oán nàng là nữ hài.
Thường Tại đem tất cả nỗi thống khổ không được gặp Hoàng đế cùng nỗi ủy khuất khó khăn đã chịu ở lãnh cung đều đổ lỗi lên người Lý Thanh Ngô, cho rằng là nàng mang đến cho chính mình những bất hạnh này.
Nếu Lý Thanh Ngô là hoàng tử, Hoàng đế nhất định sẽ không lạnh nhạt đối đãi nàng như vậy.
Nữ hài có ích lợi gì, rốt cuộc cũng phải gả ra ngoài. Nử tử gả chồng như nước đổ đi, không bằng không sinh. —— nàng nói như vậy.
Ôm ác niệm như vậy, Thường Tại đối với Lý Thanh Ngô không đánh thì mắng.
Quan niệm "nam nhân trời sinh cao quý hơn nữ nhân" cứ như vậy trở thành hạt giống, gieo vào trong lòng Lý Thanh Ngô.
Trước năm tuổi, Lý Thanh Ngô chính là như vậy mà sống ở lãnh cung, dựa vào đánh mắng sống qua ngày, năm này sang năm nọ.
Những gì nàng nhìn thấy chỉ là một viện đầy những nữ nhân điên dại, bệnh tật, hoặc đã chết.
Còn có mẫu thân không ngừng lải nhải trách móc oán hận bên tai nàng.
Nàng chưa bao giờ thấy cảnh sắc bên ngoài.
Cũng không hiểu, chính mình đã ở nơi này theo mẫu thân, đánh không hoàn trả mắng không cãi lại, vì sao mẫu thân đối chính mình vẫn không hài lòng.
Lúc đó Thái Hậu còn chưa thoái vị, các đảng phái đấu tranh quyền lợi còn đều diễn ra ngầm, Hoàng đế vẫn là con rối Hoàng đế không quyền, thừa tướng cũng chưa về phe hắn.
Hoàng đế suốt ngày lo âu, động một chút là nổi giận lôi đình, căn bản không rảnh để ý tới đám nữ nhân trong lãnh cung ngóng trông mong hắn đi sủng hạnh.
Hắn không biết, cũng chẳng để tâm.
Cho đến một ngày, nghĩ đến việc luôn có người tìm cách đưa nữ nhân vào cung hắn, mượn cớ này để theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đột nhiên Hoàng đế chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Hắn muốn bồi dưỡng một nữ nhi ưu tú, hoàn mỹ.
Dung mạo, tài học, không gì không có; ôn nhu, hiền huệ, mọi thứ đầy đủ; thân phận, địa vị, càng cao càng tốt.
Khiến mỗi người đều mong muốn trở thành tri kỷ của nàng.
Mà Hoàng đế sẽ gả nàng cho thần tử mà hắn coi trọng nhất, cũng kiêng kị nhất, để cho nữ nhi của hắn ôn nhu thuận theo, đồng thời giám sát quyền thần.
Lúc đó Bình Ấp công chúa chưa sinh ra, trong cung duy nhất, người thích hợp để chọn, chỉ có một.
Vì thế hắn cứ như vậy lựa chọn Lý Thanh Ngô.
Nữ nhi này sinh được năm năm, nhưng hắn chưa từng liếc nhìn lấy một lần.
Có lẽ hắn để ý kế hoạch này của hắn, bằng không thì sẽ không chỉ Hoàng Hậu tự mình ra mặt.
Cũng có lẽ là không để tâm, nên mới chỉ để Hoàng hậu làm việc ấy.
Khi Lý Thanh Ngô được Hoàng Hậu đón ra ngoài, Thường Tại mừng rỡ như điên, cho rằng ngày khổ của chính mình rốt cuộc đến hồi kết.
Nàng còn đuổi theo Lý Thanh Ngô, diễn tình mẫu tử tình thâm, để có thể làm Hoàng đế mềm lòng cùng đón nàng ra ngoài.
Nhưng nàng đuổi theo ra được giây tiếp theo, đã bị thống lĩnh Kim Ngô Vệ một nhát cắt ngang cổ.
Khi mẫu thân chết, Lý Thanh Ngô đứng bên cạnh nhìn, bị các cung nữ phía sau bịt miệng, mắt mở to nhìn chằm chằm, muốn kêu nhưng không thể thoát ra tiếng nào.
Chỉ có thể từ cổ họng bật ra từng âm thanh đứt quãng, khàn đục như tiếng thú bị dồn vào đường cùng.
Dù đã qua mười một năm, Lý Thanh Ngô vẫn nhớ rõ đôi mắt ấy.
Kinh hoàng, phẫn nộ, oán hận, ngoan độc.
Đó không phải ánh mắt của mẫu thân nhìn nữ nhi.
Đó là ánh mắt của kẻ điên dành cho kẻ thù.
Nàng không nhớ rõ lúc ấy mình nghĩ gì, tóm lại không phải vì mẫu thân qua đời mà thương tâm, cũng không phải vì mình được đưa ra khỏi nơi ấy mà vui mừng, đại khái là...
Đôi mắt nàng đã sớm một bước nhìn thấu, nên nàng biết trước vận mệnh tương lai của mình.
—— Thỏ chết cáo thương.
Trùng hợp thay, mười một năm trước, là bước ngoặt vận mệnh của Thu Triệt, cũng là của nàng.
Chỉ là hai người đi về hai hướng hoàn toàn khác biệt mà thôi.
Khi còn nhỏ, nàng không hiểu vì sao vừa bước chân ra khỏi lãnh cung, mẫu thân đã lập tức bị coi như "chết vì bệnh".
Sau khi tuổi tác dần lớn, nàng cuối cùng mới thấu hiểu, điều này chẳng qua chỉ là thủ đoạn chính khách dùng để uy h**p nàng mà thôi.
—— Ban chết cho Thường Tại, chỉ là để cho nàng biết, sinh tử của nàng, cũng chỉ là chuyện trong một ý niệm của Hoàng đế ——
Nam nhân kia đối với quyền lực, thanh danh có phi thường khát vọng, từ trước đến nay vừa coi trọng năng thần, vừa kỵ tị năng thần, đồng thời còn khinh miệt kẻ yếu đuối.
Chưa từng gặp mặt, nhưng hắn đã để lại cho Lý Thanh Ngô một ấn tượng không thể xóa nhòa.
Cuộc đời bi thảm và vội vã của mẫu thân đã kết thúc, nhưng với Lý Thanh Ngô, chỉ vừa mới bắt đầu.
Trước năm tuổi, nàng bị nhốt ở lãnh cung; sau năm tuổi, nàng bị giam trong tẩm điện.
Chẳng có gì khác biệt.
Chỉ trừ nơi nàng có thể nhìn thấy, từ một phương trời đất của lãnh cung kia, biến thành một mảnh tường cung bên ngoài Phượng Dương các.
Nàng bị yêu cầu học tập hoàng gia lễ nghi, học tập cách hầu hạ nam nhân làm nam nhân vui lòng, học tập cách làm một người nữ nhân thức thời, khiến nam nhân yêu thích... Học tập tất cả những gì bọn họ cho là nữ nhân nên học.
Nhưng tuyệt không được phép tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhưng một hài tử chỉ mới vài tuổi, sao có thể cam tâm cứ thế bị nhốt mãi một chỗ?
Hoàng Hậu vừa lúc cũng nhận nuôi một hài tử, Tam hoàng tử Lý Hằng Vũ, cùng nàng giống nhau, cũng là con nuôi.
Hoàng Hậu đối với nàng và con nuôi Tam hoàng tử Lý Hằng Vũ vô cùng nghiêm khắc, đối với thân sinh Thái Tử lại vẻ mặt ôn hòa.
Lúc ấy Lý Thanh Ngô vẫn còn có chút bản tính ham chơi của hài tử, nhút nhát sợ sệt, lại dễ dàng tin tưởng đại hài tử không sai biệt tuổi tác với mình bao nhiêu.
Vị Tam hoàng tử hơn nàng một tuổi này, thường xuyên cùng nàng chung chịu, vì ham chơi mà bị phạt quỳ ăn trượng hình, tự nhiên cũng khiến nàng sinh lòng tin tưởng.
Lý Thanh Ngô cho rằng hắn cũng giống mình, không thích cuộc sống hiện tại, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nàng từng chút một, dưới sự dẫn dắt từng bước của đối phương, đem tất cả khao khát của mình đối với thế giới bên ngoài đều kể cho Tam hoàng tử nghe.
Đối phương thậm chí còn khích lệ nàng bỏ trốn.
Lý Hằng Vũ nói: "Tự do là tranh thủ mà có, không phải là ảo tưởng."
"Không sao, cứ chạy đi, chỉ là ra ngoài chơi một chút thôi, bị phát hiện thì ta sẽ yểm trợ cho ngươi."
"Thật sao?"
"Thật. Giống như chơi trò chơi thì tốt rồi, ngươi lần này ra ngoài, lần sau sẽ đến lượt ta ra ngoài. Ngươi sẽ thay ta đánh yểm trợ."
Lý Thanh Ngô thực sự tin.
Nàng tuổi còn quá nhỏ, lại quá ngây thơ, thật sự nghĩ rằng ca ca này sẽ giúp nàng che giấu mọi chuyện. Thậm chí ngày hôm sau, khi thử trèo tường trốn ra khỏi cung, trên đường nàng còn định đi tìm Lý Hằng Vũ để cùng nhau chơi.
Nhưng lại bị Hoàng Hậu vừa vặn bắt gặp ngay tại chỗ.
Lý Hằng Vũ không tuân thủ quy tắc trò chơi.
Hắn đi cáo trạng với Hoàng Hậu.
Hắn coi Lý Thanh Ngô như tấm ván lót đường để tiến lên phía trước, đặt thành bàn cờ của chính mình.
Vì tuổi nàng còn nhỏ, nên không thể dùng hình phạt, sẽ để lại sẹo.
Cho nên Hoàng Hậu bắt Lý Thanh Ngô quỳ, chép kinh 300 lần.
Kinh Phật 300 lần, nàng ngồi quỳ trong hoàng tự, chép đến mức đôi tay run rẩy, chép đến hai chân nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, không thể nhấc nổi bút mới bỏ qua.
Từ đó về sau, Lý Thanh Ngô vẫn thường xuyên bị Hoàng Hậu phạt vì đủ loại chuyện nhỏ —— hoặc là lễ nghi không đạt chuẩn, hoặc là đứng chưa đủ thẳng...
Nhưng Lý Hằng Vũ lại nhờ việc cáo trạng mà được thăng tiến, trở thành tùy tùng phía sau Thái Tử.
Thái độ của Hoàng Hậu đối với hắn cũng bắt đầu tốt hơn đôi chút.
Lý Thanh Ngô không hiểu lắm đây là vì cái gì.
Tuy rằng vì đối phương không tuân thủ ước định trò chơi, nàng rời xa Lý Hằng Vũ, nhưng Lý Thanh Ngô vẫn thỉnh thoảng sẽ phạm tật, thường xuyên muốn lén lút đi ra ngoài, muốn trông thấy cảnh sắc bên ngoài.
Nàng luôn tự hỏi: tại sao người khác đều được, chỉ riêng nàng thì không?
Cho đến một ngày nào đó, nàng dưới sự giúp đỡ của cung nữ thân cận nhất, nàng đã thành công.
Đó là người cung nữ gần gũi nàng nhất.
Hoàng Hậu ngày thường đối với nàng quy củ khắt khe, gì cũng không cho nàng làm, nhưng cung nữ ấy đôi khi lại lén cho nàng điểm tâm.
Đó là món điểm tâm ngon nhất kinh thành, một miếng nhỏ đặt vào miệng, có thể ngọt thật lâu thật lâu.
Nàng thích ăn kẹo đường.
Cũng thích tỷ tỷ này.
Ngày hôm đó, nàng trốn trong Ngự Hoa Viên, vừa hồi hộp vừa vui chơi suốt cả buổi chiều mà không ai phát hiện.
Nàng ăn kẹo, ngắm trời, cảm thấy không còn gì vui vẻ hơn ngày hôm nay —— đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bầu trời bên ngoài cung điện.
Tuy khoảng cách đến thế giới bên ngoài còn rất xa, nhưng chừng đó cũng đủ khiến nàng vui thật lâu.
Thật sự không còn gì vui vẻ hơn ngày hôm nay.
Bởi vì sau đó, nàng không còn lần thứ hai trốn ra ngoài nữa.
Buổi tối nàng vô cùng hào hứng trèo tường trở về, nhưng lại thấy Hoàng Hậu ngồi cao trên công đường, chung quanh Kim Ngô Vệ bao vây.
Có người đem cung nữ bên nàng kéo tới trước mặt nàng.
Cả người đối phương đầm đìa máu tươi, đôi mắt đỏ rực.
Nàng đã chết.
Chết không nhắm mắt.
Lý Thanh Ngô đứng sững tại chỗ.
Nàng nghe thấy Hoàng Hậu cười nhạo, chậm rãi mà nói: "Chơi? Ngươi không có tư cách."
Vậy ai mới có tư cách?
Lý Thanh Ngô há miệng muốn hỏi.
Nhưng nàng không thốt nên lời.
Hoàng Hậu quả thật không hổ là phu thê với Hoàng đế, ngay cả thủ đoạn uy h**p người cũng giống nhau như đúc.
Lý Thanh Ngô bắt đầu trầm lặng, bắt đầu chấp nhận vận mệnh của mình.
Hoặc có lẽ không phải là trầm lặng, mà là cuối cùng đã nhận ra quy tắc của thế giới này.
Nàng cuối cùng thấu hiểu, nàng là một nữ nhân, cho nên, nàng vốn chính là không được người thích, không được người coi trọng.
Là một nữ nhân, ý nghĩa sinh ra của nàng, chính là để lấy lòng nam nhân, để gả cho một người trượng phu không tồi, để cùng các nữ nhân khác tranh chấp, sinh hạ một "nhi tử" không tồi.
Mà là một công chúa, ý nghĩa sinh ra của nàng, là để củng cố quyền lợi phụ thân, để dùng mỹ mạo cùng tài học khống chế lòng dạ quyền thần.
Tóm lại, tất cả mục đích đều không phải vì bản thân nàng.
Lý Thanh Ngô thuận theo ý họ, nhìn góc tường cung kia, không bao giờ thử trèo ra nữa.
Cứ như thế chậm rãi trưởng thành, trưởng thành thành dáng vẻ nữ nhi hoàn mỹ nhất trong lòng Hoàng đế.
Dịu dàng, ngoan ngoãn, thói quen cúi đầu, để lộ chiếc cổ yếu ớt.
Không ai để ý đến thanh âm than khóc thống khổ trong đáy lòng nàng.
Mà sự uy h**p bằng tính mạng quá thống khổ, cũng quá khắc cốt ghi tâm.
Nó khiến Lý Thanh Ngô hơn mười năm sau đó chỉ có thể quanh quẩn trong một tấc đất vuông, bị giam trong nhà tù do chính mình vẽ ra bằng những quy tắc.
Khiến nàng ngày ngày đêm đêm, mỗi khi muốn bước ra khỏi mảnh đất kia, liền sẽ nhớ tới đôi mắt kia đỏ, dữ tợn, đã chết từ lâu.
Không thể an lòng.
Mặc dù sau này nàng thậm chí đã không nhớ cung nữ kia tên gì, nhưng dáng vẻ chết thảm của đối phương, vẫn cứ rõ ràng trước mắt.
Vì thế dù ngoài kia không có dã thú, nàng cũng không dám bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Tự do —— từ này, nàng cũng từng chạm tới trong thoáng chốc.
Lý Thanh Ngô nghĩ.
Nhưng đáng tiếc thay, cuối cùng lại cùng với cơ hội tốt lỡ mất.
Khi nói đến những điều này, Lý Thanh Ngô tự giễu cúi đầu, mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
Thu Triệt không biết chính là, bởi vì không có ai yêu thương, cũng không có ai trân trọng nàng.
Cho nên bước chân dạn dĩ hướng về Thu Triệt kia, thực chất cũng đã cạn kiệt sức lực tích lũy được của nàng trong mười mấy năm.
Đây có lẽ là trong cuộc đời tiểu thư khuê các điển hình của nàng mười mấy năm qua, cả đời chỉ phản nghịch một lần này.
Cho nên nàng năm lần bảy lượt mà tranh thủ, không chỉ vì Thu Triệt, càng là vì chính mình.
Nàng sợ rằng nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không bao giờ có được dũng khí để thoát khỏi vận mệnh đã định thêm lần nữa.