Xuân tháng ba, hoa đào rực rỡ khắp nơi.
Chùa Cam Vũ vừa được tu bổ thành bình thường, lại nghênh đón rất nhiều thiện nam tín nữ đến cầu duyên.
Phương trượng Thiện Dư đứng ở bậc thang trước cửa chùa, đối với mỗi một vị tới đây khấn nguyện đều chỉ dẫn phương hướng.
Có một vị tiểu thư đi cùng mẫu thân bước đến, vốn phi thường không tình nguyện, bĩu môi dọc đường lẩm bẩm oán thán.
Nhưng sự bất mãn này nhanh chóng tan biến khi nàng nhìn thấy những cành đào hoa rực rỡ trải dài trong viện chùa, khiến nàng chỉ còn lại kinh diễm đầy mắt.
"Nương......" Tiểu thư nghi hoặc, "Vì sao trong chùa lại có loại đào hoa này a?"
Nhìn qua, rõ ràng không phải chỉ một hai cây.
"Này ngươi liền không hiểu rồi," mẫu thân cười vỗ vỗ tay nàng, "Chùa Cam Vũ đây, chính là nơi năm đó vị nữ phò mã Thu đại nhân cùng trưởng công chúa điện hạ sơ kiến đính ước ——"
"Vị đó là......" Tiểu thư kinh ngạc, "Nữ tướng?"
"Đúng vậy," mẫu thân cảm khái nói. "Năm đó tân luật mới ban hành, bao nhiêu người đều cho rằng nữ tử với nữ tử thành thân là trò cười lớn nhất thiên hạ, nghe nói các đại thần trong triều đều rất bất mãn."
"Nhưng sau đó lại thập lý hồng trang, đám cưới thịnh đại, ai từng chứng kiến cảnh tượng năm đó đều không thể quên. Nương cũng có mặt trong đó."
"Nương nhìn ra được, Thu đại nhân và trưởng công chúa điện hạ thực sự yêu thương nhau. Nguyện cùng ở bên công chúa điện hạ lâu dài, nhưng lại không yên tâm với lễ tục dân gian, nên ở lại dưới trướng nữ đế bệ hạ, làm Nữ tướng năm năm rồi mới từ quan."
"Chùa Cam Vũ này trước kia vốn là hoàng tự, sau vì Nữ tướng đại nhân nói không nên làm đặc thù, nên mới bỏ danh xưng hoàng gia."
"Vì Thiện Dư đại sư ở chùa Cam Vũ giỏi quẻ thuật, lại có câu chuyện tình đẹp của Nữ tướng phu thê được truyền tụng, nên nơi này mỗi năm tháng ba đều có nam nữ tuổi trẻ đến cầu nhân duyên, còn có nhiều lão nhân đến cầu phúc, mà rất linh nghiệm. Cứ như vậy, dần dần nơi đây trở thành thịnh hội hằng năm trong kinh thành."
Tiểu thư như có suy nghĩ gì gật đầu.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của người phụ nữ: "Vị phu nhân này."
Hai mẹ con đang trò chuyện, nghe vậy đều quay đầu lại.
Chỉ thấy nơi rừng trúc lay động bóng lá, một người mặc y phục đỏ thẫm trang trọng, tóc dùng mão trắng buộc cao lên, dung mạo tuấn tú, ý cười rạng rỡ, thân hình đĩnh bạt, lại có vẻ phong lưu tự tại, trông như thiếu niên lang.
Một người khác mặc áo sam trắng váy xanh, tóc dài dùng trâm gỗ khắc hình phượng cố định, mắt như x**n th**, ôn nhu lưu chuyển, dung mạo hào phóng, thần thái dương dương tự đắc.
Chỉ là đứng nơi đó, liền tự thành một cổ phong cảnh.
Hai người trang sức kỳ thật đều không hề khoa trương, nhưng sinh ra có dung mạo tuấn tú như thế, giữa con đường nhỏ trong rừng người qua lại, lại càng phá lệ nổi bật.
Tiểu thư ngay lập tức nhìn đến ngây người.
Mười mấy năm sống trong khuê các, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật dường như thần tiên như vậy.
Người mở miệng nói chính là vị mặc y phục đỏ thẫm, thấy các nàng quay đầu, liền cười tiếp: "Tại hạ cũng không phải cố ý nghe lén, thứ lỗi —— bất quá, mới rồi vị phu nhân này nói, Thiện Dư của Chùa Cam Vũ đại sư giỏi quẻ thuật. Là thật sao?"
"Đương nhiên."
"Có gì căn cứ không?"
"Thiện Dư đại sư cùng đương kim nữ đế bệ hạ là lão bằng hữu," phu nhân khẳng định nói, "Tuyệt đối không thể lừa người. Hắn đã mở miệng, tất nhiên chuẩn xác. Huống chi nếu không chuẩn, hắn đã sớm không còn danh tiếng này. Hơn nữa, việc này vốn dĩ xem ngươi có tin hay không thôi."
"Ngài nói có lý."
"Các ngươi muốn đi tìm Thiện Dư đại sư xem quẻ?......" Phu nhân do dự một chút, khuyên nhủ, "Thiện Dư đại sư tuy lợi hại, nhưng chỉ vì người hữu duyên mới xem. Ba năm năm năm chưa chắc xem được vài lần. Hai vị cô nương không bằng vào miếu cầu khấn, nương nương trong miếu cũng rất linh nghiệm."
Thu Triệt cười nói cảm tạ. Bên cạnh, vị tiểu thư do dự thật lâu, mặt đỏ lên mở miệng hỏi: "Không biết, không biết hai vị tỷ tỷ, xưng hô thế nào? Có thể kết giao bằng hữu được không?"
"Ta họ Thu."
Lý Thanh Ngô gật đầu, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên: "Lý."
"Lý ——" Vị tiểu thư ngây ngốc chớp mắt, "Kia không phải......" Kia chẳng phải quốc họ Đại Hạ sao?
Lời chưa dứt, phía sau có vị công tử vừa rời đi bỗng quay trở lại, cách mấy bậc thang hướng các nàng kêu: "Ai, hai vị tổ tông, sao các ngươi vẫn còn ở đây? Nhanh lên đi, bình... muội tử các ngươi đang vội tìm các ngươi, chờ hai ngươi đó."
Thu Triệt nâng giọng đáp: "Các ngươi đi trước đi, hiếm khi gặp thịnh hội, chúng ta vào chùa Cam Vũ dạo một vòng."
Dứt lời, còn dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Thanh Ngô, nhỏ giọng: "Đúng không đúng không?"
Lý Thanh Ngô bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Đúng vậy."
Ngô Dịch Khởi vẻ mặt khó nói hết, oán thán: "Sớm biết các ngươi lại muốn thế giới hai người, ta không thèm quay lại gọi các ngươi."
Hắn phe phẩy quạt xếp, lắc lư rời đi.
Không lâu, chỉ nghe chỗ xa xa mơ hồ bay tới mấy câu: "Tiểu thư nhà ta đâu rồi?"
"Không biết, đại khái trốn đi chơi rồi, chúng ta đi trước đây."
"...... Còn cần ngươi có tác dụng gì?"
"Ngươi cũng không phải không biết hai vị tổ tông nhà ngươi dính như keo, có bản lĩnh ngươi đi gọi đi."
"......"
Tiếng cười nói dần xa. Thu Triệt quay đầu, hướng hai mẹ con gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, từ tay áo lấy ra một con bồ câu trắng khắc gỗ nhỏ, cười nói: "Tương phùng chính là duyên, cái này, coi như quà tạ lễ tặng hai vị."
Nói xong, chưa đợi các nàng từ chối, liền kéo tay Lý Thanh Ngô, ý cười rạng rỡ bước lên bậc thang.
Trong gió còn mơ hồ truyền lại mấy câu nhỏ:
"Nàng đi dọc đường thì tặng dọc đường? Cũng chưa hong khô bao lâu. Không mệt sao?"
"Nàng biết mà, ta không chịu ngồi yên được, dù sao trong nhà nhiều chỗ buồn chán...... Bằng không thì đi cầu nhân duyên? Nàng xem, các nàng đều nói rất linh."
"...... Nàng còn muốn có nhân duyên với ai?"
"Cầu chúng ta ân ái đến đầu bạc, không đúng sao?"
"......"
Thấy Thiện Dư đại sư chắp tay trước ngực nghênh tiếp hai người, lại tự mình dẫn các nàng vào trong chùa, hai mẹ con kia đứng sững tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
"Dường như... khuyên hơi thừa rồi."
Tiểu thư ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng các nàng, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Vừa quay đầu, lại thấy nương của nàng cau mày, không khỏi nói: "Nương sao vậy?"
Phu nhân kia nhìn con bồ câu gỗ trong tay, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ ra vì sao hai người kia lại quen mắt đến thế.
Đó chẳng phải là hai vị đại nhân mà nàng từng gặp qua sao?
"Nghe nói năm đó khi bắc chinh phạt Hung, thống soái tướng quân Nữ tướng Thu đại nhân đi qua các thành trì, cũng thường sẽ tặng những con bồ câu trắng khắc gỗ như thế cho bá tánh gặp được dọc đường...... Nói ngụ ý là hòa bình."
"Hiện giờ biên cương bắc cảnh những nơi đó đã lấy bồ câu trắng làm biểu tượng thành trì."
Tiểu thư cũng phản ứng lại: "Họ Lý, họ Thu..."
Hai mẹ con liếc nhau.
Tiểu thư bỗng nhiên hô: "Ta nghĩ ra rồi!"
Nương nàng hoảng sợ: "Ngươi nghĩ ra cái gì?"
"Nương với cha không phải hỏi ta tương lai muốn làm gì sao? Ta nghĩ ra rồi, ta muốn tòng quân! Ta muốn giống Thu đại nhân!" Tiểu thư khẳng định nói, "Trở thành đại tướng quân! Bảo vệ đất nước! Ân...... còn muốn đẹp như nàng, rồi tìm một vị tướng công đẹp...... Kỳ thật phu nhân cũng không tệ, hắc hắc..."
Nương nàng: "......"
Xong rồi.
Mới thấy một lần đã khiến nữ nhi bị bẻ cong rồi.
Trong chùa Cam Vũ.
Trong miếu thiện nam tín nữ tới tới lui lui, các tăng nhân dọc đường đều hướng Thiện Dư đại sư vấn an, đủ thấy uy vọng của Thiện Dư cao như thế nào.
Mãi đến khi các nàng tới phòng thiền ở hậu viện, dân chúng mới dần thưa thớt.
Thu Triệt nhìn trái phải, chỉ thấy trong viện một cây đào treo đầy bảng gỗ cầu nguyện màu đỏ, thật rực rỡ muôn màu. Không khỏi cười nói: "Chúng ta nhờ nữ đế bệ hạ thỉnh cầu, muốn đến đây tìm đại sư xem quẻ, đại sư sao lại đưa chúng ta đến nơi này?"
"Hai vị thí chủ, xin lỗi, điều các ngươi cầu," Thiện Dư ôn tồn nói, "Bần tăng không thể giúp được."
Hắn đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng nhìn lại chỉ khoảng ba mươi, rất có khí chất thế ngoại cao tăng.
Thu Triệt cùng Lý Thanh Ngô liếc nhìn nhau: "Đại sư biết chúng ta vì sao mà đến?"
"Hồn từ dị thế, vốn không thuộc về nơi này, có thể sống được hai mươi năm đã là điều không thể lường trước." Thiện Dư ngữ khí bình thản, nhưng lời nói lại khiến người kinh hãi, "Còn số phận sau này của nàng, bần tăng không thể tính được."
Thu Triệt bên môi ý cười chậm rãi rơi xuống vài phần: "Đại sư có thể tính được điều này, sao lại không thể tính được tương lai?"
"Thời gian cách quá xa xôi," Thiện Dư cúi mắt xuống, niệm một tiếng "A di đà phật", "Nếu tiết lộ, e rằng có vi phạm thiên đạo luân hồi."
Thu Triệt im lặng không nói gì trong một lúc.
Lý Thanh Ngô cũng không lên tiếng, sau một hồi lâu, đang muốn kéo tay áo Thu Triệt nói gì đó thì Thiện Dư lại chuyển chủ đề, nói: "Bất quá, hai vị có thể vì người kia mà cầu một tấm bùa bình an."
Thu Triệt nghi hoặc: "...... Điều này hữu dụng sao? Không phải nói thời gian quá xa xôi......"
"Tâm thành tắc linh." Thiện Dư nói, "Tình nghĩa chân thành, không thể dùng thời gian để đo lường."
Lát sau, Thu Triệt thở dài một tiếng: "Ngài nói đúng."
Hiện tại nàng biết Thiện Dư vì cái gì mang các nàng tới nơi này.
Sau đó, hai người cùng nhau cẩn thận treo đôi khuyên tai bình an lên cành cây đào.
Đó là đôi khuyên tai mà Dao Đài thường xuyên đeo và yêu thích nhất.
Hồng tua trong gió nhẹ nhàng lay động, cùng thời tiết cảnh xuân hòa hợp nhất thể.
Cách đó không xa, là bóng dáng hai nữ nữ sóng vai bước đi.
Đỏ và xanh, khi kết hợp lại càng thêm rực rỡ.
Ban đêm, trong hoàng cung.
Thu Triệt hai người vừa bước vào đã bị Ngọc Minh, Phục Linh và mấy nha đầu khác ồn ào vây quanh, nói khó khăn lắm mới tụ họp được một lần, kết quả các nàng lại đến muộn, phải tự phạt ba ly.
Bây giờ các nàng không còn là thuộc hạ của Thu Triệt nữa, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, việc làm và lời nói đều càng thêm lớn mật.
Không phải là thuộc hạ, chỉ là bằng hữu.
Tốt xấu là bạn cũ gặp mặt, Thu Triệt cũng không mất hứng, chỉ là thay Lý Thanh Ngô chắn rượu, ba ly đều tự mình uống hết.
Lý Thanh Ngô trừng mắt liếc nàng một cái, thấp giọng nói: "Chính nàng tửu lượng cũng không được bao nhiêu, thay ta chắn cái gì?"
Thu Triệt nắm tay nàng cười: "Say một lần có sao đâu."
Bên kia, Ngô Dịch Khởi nhìn náo nhiệt, thậm chí còn huýt sáo, Dương Cừu ngồi nghiêm trang bên cạnh từ xa nâng ly, gật đầu mỉm cười với các nàng.
Thái Hậu —— không, hiện giờ đã là nữ đế —— biết chính mình ở đây bọn họ không thoải mái, thấy mọi người đều tới đủ, tri kỷ mà cùng thái phi Từ hiền phi tìm cớ rời đi.
Nữ đế cùng mẫu thân vừa đi, hiện giờ thân là Hoàng Thái Nữ Lý Thanh Xu lập tức từ chỗ ngồi phác lại đây, trước tiên nhào vào lòng ngực Lý Thanh Ngô, oán trách nói: "A tỷ! Ngươi cùng tỷ phu đi lâu như vậy, cũng không biết trở về nhìn ta, ta biết rồi, ngươi trong lòng chỉ có tỷ phu!"
Nàng hiện tại cũng đã nhị cửu phương hoa, là một đại mỹ nhân trổ mã đến thủy linh linh, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
Lý Thanh Ngô nhéo nhéo gương mặt nàng: "Đều trưởng thành rồi, còn như vậy quấn lấy a tỷ a?"
Thu Triệt mới nhìn được chốc lát đã bị Ngô Dịch Khởi túm qua: "Phu nhân ngươi cùng muội muội nói chuyện, Thu đại nhân còn muốn xem nữa sao?"
Dương Cừu cũng từ từ thở dài: "Thu đại nhân cũng thật tiêu sái, nói đi là đi, du sơn ngoạn thủy, hai năm không thấy bóng dáng. Ta cũng ngưỡng mộ."
"Ngươi ngưỡng mộ thì ngươi cũng tìm một phu nhân để ân ái đi," Ngô Dịch Khởi chèn ép hắn, "Người ta thê thê thành đôi, ngươi một mình du sơn ngoạn thủy có ý nghĩa gì."
Lời này vừa ra, bầu không khí đột nhiên an tĩnh xuống.
Dương Cừu sắc mặt thật ra không đổi, nhàn nhạt cười như cũ: "Ta thật ra mà nói...... Ngươi có cái gì tư cách nói ta, ngươi không phải cũng là người cô đơn sao?"
Ngô Dịch Khởi theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng Ngọc Nghiên, gương mặt ngăm đen vì biên cảnh Nam Di phơi nắng mà nổi lên một mạt đỏ, ấp úng nói: "Kia cũng phải xem người ta có nguyện ý hay không......"
Phía sau hắn, Phù Phong như hồn ma trôi qua, buồn bã nói: "Khẳng định không muốn, không thấy nàng mỗi lần gặp mặt đều mắng chửi ngươi sao?"
Ngô Dịch Khởi: "......"
Hắn không cam lòng yếu thế nên phản pháo: "Ngươi cũng đâu có tốt hơn."
Phù Phong lạnh lùng hừ một tiếng, lại như hồn ma trôi xa.
Thu Triệt dùng ly rượu chạm với Ngô Dịch Khởi, nhẹ trách mắng: "Ăn cơm của ngươi đi."
Ba người lặng lẽ uống hai ly rượu, Dương Cừu bỗng nhiên nói: "Hai ngươi cũng chưa được như ý nguyện."
Ngô Dịch Khởi mờ mịt: "Cái gì?"
Dương Cừu ngẩng cằm, ý bảo bọn họ nhìn Ngọc Nghiên đang chuẩn bị múa kiếm trong sân.
Mặt nàng mặt đầy hồng quang, cầm cây mộc kiếm năm đó thời trẻ Thu Triệt đưa, rõ ràng là đã uống say: "Ta khiêu vũ trợ hứng cho mọi người, điệu múa này, kêu là —— Thập diện mai phục!"
Kiếm quang lạnh thấu xương, con ngươi rực rỡ sáng lấp lánh của Ngọc Nghiên càng thêm dẫn nhân chú mục.
Lý Thanh Xu hào hứng vỗ tay: "Hay! Ngọc Nghiên tỷ tỷ thật lợi hại!"
Chung quanh người hết đợt này đến đợt khác ủng hộ, Dương Cừu lại bình tĩnh uống ngụm rượu: "Ta nhớ rõ nàng đã thề với bệ hạ, nói rằng... nguyện thủ vệ Đại Hạ, chung thân không gả."
Ngô Dịch Khởi thần sắc hơi ảm đạm.
Ba người lại trò chuyện vài câu, Dương Cừu bị gia nô gọi đi.
Ngô Dịch Khởi nhìn bóng dáng hắn, cười nói: "Lão Dương, ngươi đừng thấy hắn bình thản như vậy, đã ngoài ba mươi rồi, thời gian trước ta nghe nói cha hắn ép hắn cưới thê tử, hắn không chịu, còn ở trong phủ cùng cha cãi ầm lên."
"Dương gia các huynh đệ cùng thế hệ cũng không ít, cho dù nối dõi tông đường cũng không đến lượt hắn, cha hắn a, chỉ lo hắn cả đời không chịu bước ra thôi."
"Ta tốt xấu còn có thể thấy được hy vọng, hắn......"
Thu Triệt nhấp một ngụm rượu, nhìn vị trí bên cạnh Dương Cừu cố ý bỏ trống, nói: "Có người từng nói với ta một câu."
"Câu gì?"
"Có thể gặp gỡ, đã là một duyên phận khó được."
"Trên đời còn có nhiều tình nghĩa khác, lớn hơn tình yêu."
Nàng vỗ vỗ vai Ngô Dịch Khởi: "Không phải mọi tình yêu, đều cần thiết đem đối phương chiếm làm của riêng."
"Một người cũng có thể lưu lạc thiên nhai."
"—— Lời này tặng cho ngươi, cũng tặng cho Dương Cừu."
Thật lâu, Ngô Dịch Khởi cười cười: "Ta biết."
Không phải ai cũng có thể giống các nàng, vừa lúc yêu nhau, vừa lúc may mắn, vừa lúc có thể đi đến hiện tại.
Tụ tán ly hợp mới là chuyện bình thường.
Thu Triệt cùng hắn chạm ly.
Rượu quá ba tuần, trăng treo giữa trời, cung yến tan cuộc.
Mọi người lưu luyến không rời, từng người cáo biệt.
Thu Triệt nhìn qua thì có vẻ thần sắc thanh minh, cùng Lý Thanh Ngô đi trên đường cung vắng vẻ, Lý Thanh Ngô ghé sát lại, mới ngửi thấy trên người nàng nồng nặc mùi rượu.
"Nàng uống bao nhiêu rồi?"
"Có mùi lắm sao?" Thu Triệt phản ứng chậm chạp, ngửi ngửi tay áo, "Đại khái...... Mười mấy ly?"
Lý Thanh Ngô xụ mặt, vừa định mở miệng răn dạy, lại chạm ánh mắt ướt át của đối phương liền nín lại, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: "Chỉ lần này thôi...... May là nàng còn chưa ngã trái ngã phải, bằng không ta thật đúng là......" Thật không có biện pháp đem nàng vác về.
Chưa nói hết, nàng đột nhiên cảm thấy vai bị đè nặng.
Thu Triệt đem đầu tựa lên vai nàng, trong miệng còn "Bang" một tiếng, niệm như thoại bản, đầy nhịp điệu nói: "Ai nha, ngã rồi."
Lý Thanh Ngô: "......"
Thu Triệt đáng thương hề hề nghiêng đầu, dang tay, làm ra tư thế ôm, nhìn nàng: "Muốn tỷ tỷ xinh đẹp ôm mới có thể đứng lên nổi."
Lý Thanh Ngô vừa xấu hổ vừa bị nàng đáng yêu đánh gục.
Lý Thanh Ngô im lặng duỗi tay ôm lấy đối phương: "Được chưa?"
"Chưa được," Thu Triệt lập tức nói, "Hiện tại phải hôn hôn mới có thể đứng lên nổi."
Lý Thanh Ngô: "Nàng sao lại tăng giá vô tội vạ như vậy?"
Thu Triệt ỷ vào uống say liền chơi xấu: "Mặc kệ, phải vậy."
Lý Thanh Ngô cố nén cười: "Có thể, nhưng ta cũng có yêu cầu."
"Cái gì?"
Lý Thanh Ngô do dự một chút, nghĩ thầm dù sao nàng cũng uống say, quyết tâm, ngữ khí trấn định nói: "Lại kêu ta một tiếng tỷ tỷ."
Nàng so với Thu Triệt nhỏ hơn hai tuổi, xưng hô này Thu Triệt chưa từng kêu qua.
Mới nghe đến thôi, đã mạc danh tâm động.
"......"
Hai người đối diện một lát, Thu Triệt bỗng ý vị thâm trường mà "Ồ" một tiếng: "Tỷ tỷ hóa ra thích như vậy a."
"Bây giờ gọi rồi, tỷ tỷ có phải muốn thực hiện lời hứa không."
Lý Thanh Ngô bị nàng nhìn đến mặt nóng bừng, vội vàng quay đầu hôn nàng một ngụm, "Đi thôi, nương còn ở nhà chờ, muộn nữa thì cửa cung đóng mất......"
Sau đó bị Thu Triệt nắm cổ áo kéo trở lại.
Giọng nàng hơi khàn: "Tỷ tỷ gấp cái gì?"
Lý Thanh Ngô bị nàng một tiếng lại một tiếng gọi "tỷ tỷ" đến nóng chín như tôm, thấp giọng nói: "Vậy nàng muốn như thế nào?"
"......" Thu Triệt nhìn nàng thật lâu, rốt cuộc buông tay, sửa lại vạt áo nàng, ngữ khí khôi phục bình thường: "Ta kêu nhiều như vậy, muốn nàng cũng gọi ta một tiếng tỷ tỷ, không quá phận đi?"
Lý Thanh Ngô: "......"
Quỷ ấu trĩ.