"Dao Đài."
"Dao Đài?"
"Dao Đài...... Dao Đài! Tỉnh lại đi!"
Hướng Dao Đài mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy trước mắt có bóng người mơ hồ: "Làm sao vậy......"
"Hôm nay phải đi Chùa Cam Vũ ở Nam Sơn (cựu triều Kinh) cầu phúc sao?" Nữ sinh gọi nàng dậy lo lắng nói, "Hôm qua ta không phải đã dặn dò ngươi rồi sao, vậy mà cũng quên...... Không phải bệnh tình trầm trọng thêm chứ?"
Trong cổ họng Hướng Dao Đài nghẹn lại câu "Ngươi là ai".
Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, nàng cũng lấy lại tinh thần, nhớ ra rồi.
Nàng tên Hướng Dao Đài, một tháng trước vì bắt gian bạn trai ngoại tình mà kích động quá độ, hôn mê bất tỉnh.
Bệnh viện chẩn đoán nàng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thời gian sống không quá hai tháng.
Nàng bất đắc dĩ phải tạm nghỉ học để hóa trị, còn bạn trai chung sống nhiều năm cũng vì thế mà lựa chọn rời bỏ nàng.
Mà ngay hôm qua, An Hiểu Mẫn, bạn học cùng khoa Lịch sử đại học, cũng là người bạn thân cùng đam mê lịch sử triều Đại Hạ với Hướng Dao Đài nói với nàng chuyện sinh viên trong khoa tổ chức một chuyến du ngoạn, muốn đến Chùa Cam Vũ ở Nam Sơn tham quan.
Nàng tính toán xin cho Hướng Dao Đài một tấm bùa bình an, nghe nói Nương Nương trong miếu ở Nam Sơn đều rất linh nghiệm.
Không biết vì sao, rõ ràng vẫn còn nằm trên giường bệnh không thể xuống nổi, nhưng vừa nghe đến ba chữ "Chùa Cam Vũ" Nam Sơn, Hướng Dao Đài lại quyết tâm đòi đi cùng.
Nói không rõ vì lý do gì, chỉ như vận mệnh an bài, chính là cảm thấy nhất định phải đến nơi đó một chuyến.
...... Nghĩ đến đây, Hướng Dao Đài cũng thấy có chút mê hoặc.
Kỳ lạ...... Tại sao nàng vừa rồi lại bỗng dưng thấy An Hiểu Mẫn xa lạ đến vậy?
Giống như đã rất nhiều năm không gặp vậy.
Hướng Dao Đài lắc đầu, đối diện ánh mắt lo lắng của An Hiểu Mẫn, nói: "Không sao, chỉ là giống như vừa làm một giấc mộng rất dài, chưa tỉnh hẳn."
An Hiểu Mẫn nhẹ nhõm thở ra, thuận miệng nói: "Ta nói mà, chưa từng nghe ung thư dạ dày còn có thể làm người già lẩm cẩm...... Có phải ác mộng không?"
Hướng Dao Đài lại lắc đầu, sắc môi mang theo vẻ yếu ớt tái nhợt.
"Hẳn là...... Cũng không phải ác mộng đâu."
Bằng không tỉnh lại, sao có thể bình thản như vậy.
Thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.
Nàng nhớ rõ trong mộng, dường như gặp được một nhóm bằng hữu rất tốt, trong đó có hai người quan hệ đặc biệt thân thiết.
Nghĩ lại, lại chỉ có thể trong đầu nhớ được một ít mảnh vụn dấu vết, tựa như khói hư vô.
Cho đến khi ngồi xe buýt, cùng An Hiểu Mẫn đi tới chân núi Nam Sơn, Hướng Dao Đài vẫn đắm chìm trong cảm xúc mơ hồ trong mộng, mang theo chút mất mát.
An Hiểu Mẫn kéo nàng xuống xe, nói: "Ta cố ý nhờ bạn học trong khoa đi cùng bầu bạn với ngươi, đi thôi, lên núi dạo chơi, cũng coi như giải sầu."
Khi nàng nói chuyện, bên cạnh có một hướng dẫn viên du lịch dẫn một nhóm nam nữ trẻ tuổi, cầm loa giới thiệu lịch sử Nam Sơn: "Tiếp theo chúng ta sẽ đến cựu triều Kinh Nam Sơn Chùa Cam Vũ —— Kinh chính là thủ đô triều Đại Hạ. Nơi này vốn dĩ không có ngọn núi này, là do biến động địa chất Nam Sơn sau này mà hình thành......"
"Chùa Cam Vũ tại Nam Sơn này, từng được phong làm hoàng gia tự miếu. Vào thời Thịnh Nguyên, vì câu chuyện tình yêu của Nữ tướng Thu Triệt và Trưởng công chúa Nhạc Hòa trong dân gian lưu truyền rộng rãi, nơi này một thời trở thành thánh địa nhân duyên......"
"Nga, đúng rồi, nữ tướng Thu Triệt chắc ai cũng biết chứ?"
Đám người thưa thớt trả lời: "Biết!"
"Đôi nữ thê ân ái nhất kia, học qua lịch sử thì ai lại không biết."
Hướng dẫn viên cười nói: "Nương Nương trong miếu này rất linh, mọi người đến không chỉ có thể cầu nhân duyên, mà cầu bình an cũng rất ứng nghiệm!"
......
Hướng Dao Đài đứng bên cạnh nghe một hồi lâu, bên môi bất giác nở nụ cười nhẹ mà chính nàng cũng không nhận ra.
An Hiểu Mẫn gọi nàng: "Ngươi làm gì vậy...... Những điều này ngươi không phải đã nghe mấy trăm lần rồi sao? Ta học đúng chuyên ngành này mà. Sao, lại nghiện học à?"
Hướng Dao Đài lắc đầu, không nói gì.
Mỗi năm đến Nam Sơn du lịch người vô số kể, nhưng nói cũng kỳ lạ, Hướng Dao Đài học lịch sử đại học lâu như vậy, lại chưa từng một lần nhớ đến muốn tới nơi này xem.
Núi cũng không cao lắm, lên núi, đầu tiên thấy là rừng trúc sau đó thấp thoáng rừng hoa đào.
Một dải đào hoa nở rộ, từ ngoài miếu đến tận trong miếu, màu hồng rực mê người.
Hai người thỏa mãn con mắt, thưởng thức một lúc phong cảnh rừng đào, lại mua ít hương, theo đám đông chen chúc vào bên trong chùa miếu.
Xếp hàng thật lâu, cuối cùng cũng đến lượt các nàng.
An Hiểu Mẫn đẩy Hướng Dao Đài, ý bảo nàng bái trước.
Hướng Dao Đài cầm hương, hướng về phía tượng phụng trên bàn thờ kia vị Nương Nương không biết tên, gương mặt từ bi mà bái ba lạy.
Sau đó đứng dậy, nhận từ tiểu hòa thượng bên cạnh một lá bùa bình an.
—— Đây là truyền thống nơi này, phàm ai đến Nam Sơn lễ Phật, bất kể cầu gì, đều sẽ nhận được một tấm bùa bình an.
Tiểu hòa thượng mỉm cười, nói lời chúc phúc quen thuộc với mỗi người: "Nguyện ngài nhiều hỉ nhạc, thường an bình."
Hướng Dao Đài khẽ nói "Cảm ơn".
Nhưng nàng vừa nhận được, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, phía cửa chùa miếu, đi qua một thân ảnh.
Tim Hướng Dao Đài khựng lại một nhịp, không rõ vì sao, thân thể bỗng cứng đờ.
Ngay sau đó, lại một bóng hình quen thuộc nữa đi qua.
Hai người bóng dáng tinh tế, sóng vai mà đi xa dần.
Trong chớp mắt, thân hình họ đã bị đám khách du lịch chen chúc che khuất.
Hướng Dao Đài chợt nhớ ra.
—— Đó chính là bóng dáng hai người trong giấc mộng của nàng!
Hướng Dao Đài lập tức đẩy người phía trước, đỡ mũ, theo bản năng đuổi theo: "Chờ một chút...... Chờ một chút!"
Nàng vội vàng chạy ra khỏi cổng, nhưng đột nhiên dừng lại.
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy du khách qua lại cười nói, nào có ai giống như nàng thoáng vừa thấy.
Nàng đứng một mình trong đó, phảng phất như một linh hồn cô đơn xâm nhập dị giới.
Thật lâu...... hoặc kỳ thật cũng chẳng bao lâu.
Hướng Dao Đài nghe thấy phía sau có người gọi nàng: "Dao Đài ——"
Tiếng gọi từ xa đến gần, tiếp theo, vai Hướng Dao Đài bị người xoay lại.
Người đến thở hồng hộc, vừa trách vừa hỏi: "Ngươi làm gì vậy, gọi ngươi cũng không nghe thấy, sao đột nhiên chạy ra, ngươi......"
Lời còn chưa dứt, An Hiểu Mẫn đột nhiên dừng lại, hoảng hốt nói: "Ngươi, ngươi sao vậy? Sao lại khóc?"
Hướng Dao Đài sửng sốt, đưa tay lau mặt, quả nhiên sờ thấy một vệt lạnh lẽo.
Nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay hơi ướt của mình một lúc, như cũ lắc đầu, không nói gì.
An Hiểu Mẫn lo lắng cho tình trạng của nàng, thấy đã xin phúc xong, nói gì cũng không ngốc ở đây nữa, muốn kéo nàng rời đi.
Dao Đài bất đắc dĩ nói: "Ta đã thế này, thân thể kém nữa thì có thể kém đến đâu?"
An Hiểu Mẫn nói: "Vạn nhất bùa bình an linh nghiệm thì sao? Chuyện này ngươi cũng đừng nói bừa."
Nàng lại quay sang hỏi tiểu sư phụ trước miếu: "Ngài nói xem có đúng không?"
Tiểu sư phụ chắp tay niệm: "A Di Đà Phật. Tâm thành tắc linh."
Hướng Dao Đài cuối cùng ngẩng đầu nhìn tấm biển "Chùa Cam Vũ" một cái, trong tay bỗng chạm vào thứ gì.
"Lại sao nữa?"
Hướng Dao Đài vừa nói: "Chờ một chút."
Một bên tim đập nhanh, tay không rõ sao có chút run rẩy mà lấy ra lá bùa bình an kia.
Kiểu dáng đã có chút cũ, nhưng vẫn sạch sẽ như mới, nhìn ra được bảo quản rất tốt.
An Hiểu Mẫn thò qua nhìn: "Ủa, kỳ lạ, sao của ngươi lại là cũ, ta là mới?"
Hướng Dao Đài vẫn không nói gì.
Lá bùa bên trong căng phồng, dường như bên trong cất giữ vật gì nhỏ nhỏ.
Nàng lấy ra, đặt trong lòng bàn tay, thấy rõ ràng.
Đó là một đôi khuyên tai.
Hướng Dao Đài chợt nhớ đến giấc mộng mơ hồ kia, bỗng hiểu ra.
Khó trách sao lại quen thuộc đến thế.
—— Nguyên lai là cố nhân.
Xuyên qua thời gian dài dằng dặc cùng núi sông ngăn trở, các nàng đã từng cùng nhau ngắm một cảnh sắc.
Mà ngàn năm sau, lời chúc phúc của bằng hữu, cuối cùng cũng rơi xuống trong tay nàng.
Xa xa chúc nàng, nhiều hỉ lạc, thường an bình.