Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 83

Edit: Minh

Beta: Thạch Anh

Trò chơi tổ tiết mục an bài mà trò đuổi hình bắt chữ truyền thống, mỗi tổ thay phiên ra năm đề, người chiến thắng là người trả lời được nhiều nhất, sẽ có được quyền ưu tiên chọn nhà. Nghĩ đến kỹ năng hội họa của Diệp Nha, nhất thời Diệp Lâm Xuyên như thấy chiến thắng gần ngay trước mắt, yên lòng.

Diệp Nha bắt đầu.

Đề bài tổ tiết mục đề ra là kem ô mai, Diệp Nha cầm bàn vẽ, nắm chặt bút vẽ, sau khi trầm tư thật lâu, trực tiếp đưa ra một mặt giấy trắng tinh với Diệp Lâm Xuyên.

Diệp Lâm Xuyên càng thêm nắm chắc, nhanh chóng trả lời: "Không khí!"

"Trả lời sai, mọi người vẫn còn."

Lời của tổ đạo diễn khiến Diệp Lâm Xuyên bỗng nhiên không hiểu gì cả, nhìn lại bàn vẽ, thần sắc không còn thoải mái như lúc trước.

Diệp Nha thất vọng lắc lắc đầu, thở dài vẽ một cái thùng rác lên trêи bức tranh. Ngay sau đó lại vẽ một cô bé, trong tay cô bé cầm một cái que, cười cười làm động tác vứt đi.

Bức tranh của cô rất đẹp, Diệp Lâm Xuyên có thể nhìn ra vật và người trêи tranh nhưng lại không thể lý giải ý nghĩa trong đó.

Mắt thấy thời gian đang trôi qua, hắn im lặng hồi lâu, vội vàng đưa ra một câu trả lời không xác định: "Ném rác rưởi?"

Tổ tiết mục: "Bốn chữ."

Bốn chữ. . . . . .

Cô bé định ném đồ vô thùng rác là bốn chữ gì?

"Đã đến giờ, Diệp Nha đưa ra đáp án."

Diệp Nha: "Kem cây ô mai."

?

? ? ?

Gì gì gì? ?

Diệp Lâm Xuyên nhìn nhìn bức tranh không liên quan tí nào với kem ô mai, lại nhìn nhìn vẻ mặt "Ba sao lại ngốc như vậy" của Diệp Nha, hoàn toàn ngẩn ra, nở nụ cười bất đắc dĩ, chỉ vào bức tranh chất vấn: "Con nhìn lại một lần nữa rồi nói ta xem đây là cái gì?"

"Kem ô mai." Diệp Nha nghe lời nhìn thấy ông lặp lại một lần nữa.

Diệp Lâm Xuyên im lặng một chút, "Bà nội, bà có thể nói cho ta biết dựa vào cái gì mà nó là kem ô mai?" Đồ vật kia có nửa xu quan hệ với kem ô mai à?

Bà nội cách xưng hô này rất mới mẻ, khách quý đang ngồi xem bên ngoài cười tới gập cả người.

Diệp Nha còn thật sự cầm bức tranh bắt đầu giải thích cho Diệp Lâm Xuyên: "Cô bé này là Nha Nha, trong tay cầm que gỗ, bên cạnh là thùng rác, ta thích ăn kem vị ô mai nhất, nên đó là kem ô mai."

Khóe mắt Diệp Lâm Xuyên kịch liệt nhảy lên, tiếp tục hỏi: "Vậy ô mai đâu?"

Diệp Nha chớp chớp đôi mắt, nói: "Ăn hết rồi."

". . . . . . Gì? ?" Diệp Lâm Xuyên hoài nghi tai mình xuất hiện vấn đề.

Diệp Nha nghiêm trang: "Kem ô mai bị con ăn hết rồi, cho nên chỉ còn lại cái que. Cô giáo nói với con là phải bảo vệ môi trường, rác phải bỏ vào trong thùng rác, cho nên đây là kem ô mai."

". . . . . ."

Đầy đủ chứng cứ, không thể ai có thể phản bác.

Diệp Lâm Xuyên hoàn toàn bị kiểu giải thích cường đại thuyết phục, thôi, ông nhận thua.

Trải qua vòng thứ nhất của nhìn hình đoán chữ, Diệp Lâm Xuyên đã khá hiểu tư duy logic của Diệp Nha, ra hiệu cho đạo diễn, tiếp tục vòng thứ hai.

Chị đạo diễn nói thầm bên tai Diệp Nha hồi lâu, cô gật đầu biểu thị đã hiểu, khoanh chân tiếp tục vẽ. Vẽ lên bức tranh một con gà con gà con, lại vẽ thêm một con gà con nữa, sao đó vẽ thêm mấy hạt gạo lên trêи đất, hoàn mỹ.

Diệp Nha mở bức tranh ra cho Diệp Lâm Xuyên xem.

Diệp Lâm Xuyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, không chút do dự mở miệng: "Đẻ trứng! !"

Tổ tiết mục mím môi nhịn cười, thiện ý nhắc nhở: "Diệp tổng, là bốn chữ."

Bốn chữ? Bốn chữ cũng đơn giản!

Diệp Lâm Xuyên nắm chắc thắng lợi, lại nói ra đáp án: "Gà mái đẻ trứng!"

Diệp Nha ngả người ra sau ra sau, mày nhỏ chau lại, lại dùng biểu tình "Ba là không phải đồ ngốc chứ" nhìn ông.

Diệp Lâm Xuyên dựa theo tư duy logic của Diệp Nha giải thích: "Một là gà trống, một là gà mái, hai con gà ở cùng một chỗ chính là gà mái đẻ trứng." Nha Nha cũng thích trứng chim, cho nên trăm phần trăm là đúng.

Ông nghĩ như vậy, Diệp Nha lại hít sâu rồi thở dài thật mạnh, trong thanh âm non nớt tràn đầy thất vọng và ghét bỏ với Diệp Lâm Xuyên: "Đây là con gà con mổ thóc."

Đồng tử Diệp Lâm Xuyên chấn động, vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Nha đưa ra một kϊƈɦ trí mệnh: "Gà nhỏ như vậy sao mà đẻ trứng được, em trai ngươi thật là ngốc, ta vẽ hạt gạo trêи tranh mà."

Diệp Lâm Xuyên: ". . . . . ."

Đứa trẻ ba tuổi nói ông ngốc. . . . . .

Đứa trẻ ba tuổi nói ông ngốc. . . . . .

Diệp Lâm Xuyên trải qua một loạt câu này, bắt đầu tự nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

Năm câu hai người không trả lời được câu nào cả, tiếc nuối đi xuống.

Tổ thứ hai thi đấu là Vương Hạo, Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha, đến cạnh cô ghé tai hỏi vấn đề nghẹn nãy giờ:" Con thích ăn kem vị ô mai từ lúc nào? Không phải con thích ăn bánh đậu đỏ nhất sao?"

Diệp Nha một bên nhìn người khác chơi nhìn hình đoán chữ, một bên trả lời Diệp Lâm Xuyên: "Ngày đó anh cho con ăn kem vị ô mai."

"Cho nên con liền thích?"

"Ừ!" Diệp Nha thật mạnh gật đầu.

Diệp Lâm Xuyên chau mày: "Vậy lúc trước con thích ăn bánh đậu đỏ, cũng do anh cho con ăn bánh vị đậu đỏ?"

"Ừ!!" Diệp Nha gật đầu.

Trái tim Diệp Lâm Xuyên đột nhiên bị vẻ mặt chân thành của cô bé mà tan thành nước, nhẹ nhàng cười, tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn của cô, "Con sao có thể đáng yêu như vậy chứ."

Diệp Nha nhìn cũng không nhìn ông: "Ba tháng trước ba còn nói con đáng ghét như thế nào nha."

Nụ cười của Diệp Lâm Xuyên cứng đờ.

Diệp Nha lườm ông một cái: "Đàn ông thật sự rất dễ thay đổi."

Nụ cười của Diệp Lâm Xuyên biến mất.

Hệ thống nhìn cô bé đang tán gẫu vui vẻ với ba ba tiện nghi, một chút cũng không chú ý đến nhiệm vụ, mở miệng nhắc nhở: [ Nha Nha, nhớ rõ quấy nhiễu Hạ Tình nha. ]

Thân là một nữ phụ ác độc đủ tư cách, đương nhiên phải trở thành hòn đá cản đường của nữ chủ. Nói xong liền đến phiên Hạ Tình và Hạ Tự, bọn họ để Hạ Tự vẽ, Hạ Tình đoán.

Hạ Tình thần sắc mệt mỏi, mới vừa ngồi vào trêи ghế liền giơ cánh tay phải lên với đạo diễn, hữu khí vô lực địa nói: "Chú, cháu không thoải mái."

Trêи trán cô đầy mồ hôi, khuôn mặt bị mặt trời phơi nắng đến đỏ bừng, thân mình lắc lắc lắc lắc, như muốn lập tức rơi từ trêи ghế xuống.

Tổ đạo diễn nhất thời trở nên khẩn trương đứng lên, Hạ Tự đứng dậy tiến lên, ôm Hạ Tình vào trong lòng.

"Cháu không thoải mái ở đâu?" Hạ Tự bởi vì lo lắng, giọng nói trở nên căng thẳng.

Hạ Tình tựa vào ngực chú, cúi đầu nói: "Cháu có hơi chóng mặt. . . . . ."

Bác sĩ đi theo cũng chạy đến rất nhanh, kiểm tra đơn giản cho Hạ Tình làm cái kiểm tra, nói với Hạ Tự đang khẩn trương: "Có lẽ là do phơi nắng quá lâu nên bị cảm nắng, cho cô bé nghỉ ngơi một chút là được, không cần lo lắng, rất nhanh có thể khỏe lại."

Cảm nắng là bệnh dễ giải quyết, không xem như là vấn đề quá lớn.

Người bên ngoài nghe xong cũng yên lòng. Chính là lại có vấn đề mới, hiện giờ Hạ Tình tạm thời không thể tham dự, phần còn lại của trò chơi tiến hành thế nào đây?

Đương nhiên là Hạ Tự đang lo lắng đến điểm này, đang nghĩ tới bỏ quyền chơi, chợt nghe thấy âm thanh nhỏ bé non nớt truyền đến từ trong đám người, Hạ Tự nhìn qua, chỉ thấy Diệp Nha đang trượt xuống từ trêи người Diệp Lâm Xuyên, chạy đến trước mặt Hạ Tình đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cầm chặt tay cô nói với tổ đạo diễn: "Con có thể thay chị Tình Tình hoàn thành nhiệm vụ."

"Con?" Đạo diễn rất do dự.

Diệp Nha giống như một anh hùng che trước mặt Hạ Tình, "Con với chị Tình Tình tình như thủ túc, chị Tình Tình sinh bệnh, con sẽ giúp chị hoàn thành !"

Hạ Tình cảm động muốn khóc, dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt Diệp Nha, nghẹn ngào cất tiếng: "Nha Nha em thật tốt, em là Nha tốt nhất trêи thế giới."

Diệp Nha vỗ vỗ của đầu cô, lại cầu xin tổ đạo diễn: "Chú có thể chứ?"

Chuyện tới mức này còn có cái gì không thể, huống chi ánh mắt của hai cô bé tha thiết như vậy, nếu hắn không đáp ứng chắc sẽ khóc mất.

Sau khi tổ đạo diễn gật đầu, Diệp Nha và Hạ Tự vui vẻ cùng nhau lên sân khấu.

Hạ Tình không có sức nữa, đứng ở dưới tàng cây cổ vũ hai người, Diệp Nha quay lại làm thủ thế chiến thắng một lần nữa ngồi  lên trêи ghế.

Hạ Tự cũng không thoải mái như các cô, trái lại, tâm tình của hắn rất trầm trọng, nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Diệp Nha, Hạ Tự không chắc mình có thể theo kịp mạch não kì lạ của bạn nhỏ này hay không. May là lúc còn ở đại học hắn có học phác họa một năm, chỉ cần hình vẽ rõ ràng, cô hẳn là là có thể đoán được. . . đi?

Đạo diễn hô bắt đầu.

Đề đầu tiên là gốc cây, Hạ Tự khẽ vuốt cằm lâm vào trầm tư, trẻ con ba tuổi hơn chắc không biết gốc cây là gì. Hắn phản ứng nhanh, rất nhanh đã nghĩ ra cách khiến cô bé hiểu được. Đầu tiên Hạ Tự vẽ một thân cây, tiếp theo vẽ một cái trụ đá, cuối cùng vẽ thêm một dấu cộng ở giữa, giơ ra cho Diệp Nha xem.

Diệp Lâm Xuyên đang xem bên ngoài khoanh tay trước ngực, khinh thường giễu cợt, âm thầm ở trong lòng trào phúng: lấy tư duy kỳ lạ của Diệp Nha làm sao mà lĩnh hội được đề phức tạp như vậy, trăm phần trăm là trả lời không đúng, kết quả tiếp theo giây Diệp Lâm Xuyên đã bị hung hăng vả mặt .

"Gốc cây! ! !"

Diệp Nha trả lời rõ ràng, nhanh gọn.

"Gốc cây chính xác ――!"

Tổ đạo diễn kϊƈɦ động, bên ngoài ồ lên.

Diệp Lâm Xuyên sửng sốt, rất nhanh thoải mái: trùng hợp nhất định là có, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy.

Đề thứ hai là đốt nướng.

Hạ Tự cầm bút suy tư, lấy suy nghĩ đơn thuần của trẻ con mà suy nghĩ, trực tiếp vẽ bếp nướng và thịt, có thể lý giải thành thịt nướng hoặc là bếp nướng thịt, hắn có thể tiếp tục dùng phương thức kia. Sau khi có chủ ý, Hạ Tự vẽ lên tranh một ngọn lửa, lại vẽ một người đang sưởi ấm bên cạnh, xoay bức tranh lại cho Diệp Nha xem.

Diệp Nha nhìn ngọn lửa, lại nhìn con người bên cạnh, quyết đoán trả lời: "Đốt nướng! !"

"Nha Nha cháu thật sự là quá thông minh! ! ! !" Hạ Tự kϊƈɦ động đến mức bỏ hết hình tượng, buông bàn vẽ xuống đến ôm chầm lấy Diệp Nha, hôn một cái trêи mặt cô.

Hai người cười đùa vui vẻ, còn giống cha con hơn là Diệp Lâm Xuyên.

Đáy lòng Diệp Lâm Xuyên không biết là tư vị gì, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Chờ một chút, ngươi nói cho ta biết cái đó liên quan gì đến đốt nướng?" Nhìn kiểu gì cũng là người đang sưởi ấm, sâu trong linh hồn ông hỏi một câu, "Không phải là các người đang gian lận chứ?"

Tổ đạo diễn vội không ngừng sáng tỏ: "Diệp tổng, thật sự là đốt nướng."

Đùa nhau à?

Như thế nào có thể là đốt nướng! Sao có thể là đốt nướng?

Kϊƈɦ động qua đi, Diệp Nha bắt đầu giải thích: "Lửa chính là đốt; người đang sưởi ấm, chính là nướng, kết hợp lại chính là đốt nướng." Cô đắc ý, nhịn không được khen chính mình thật sự là thông minh.

". . . . . . ?"

Này, điều này cũng có thể kết hợp được? !

Diệp Lâm Xuyên thành công bị đả kϊƈɦ, bình tĩnh đi xuống.

Diệp Nha cùng Hạ Tự ăn ý mười phần, năm đề đều trả lời được hết, tổ Triệu Thần Tinh kia cũng không khác lắm, năm câu trả lời được bốn câu, lấy hạng nhì, tiếp theo là cha con Vương Hạo, cuối cùng là Diệp Lâm Xuyên và Diệp Nha

Sau khi có kết quả, dựa theo thứ tự mà chọn căn nhà mình sẽ ở.

Xếp hạng cuối cùng không có thịt ăn, Diệp Lâm Xuyên nhìn căn nhà cũ nát trêи núi, cảm thất không thể không nhận mệnh.

"Anh Xuyên."

Lúc này Hạ Tự ôm Hạ Tình đã khỏe lại đi tới.

Diệp Lâm Xuyên dừng lại.

"Cho anh" Hạ Tự đột nhiên đưa chìa khóa có số phòng ra.

Diệp Lâm Xuyên sửng sốt, trêи mặt hiện lên vẻ khó tin.

Hạ Tự cười sảng kɧօáϊ, giống như là một ly nước có ga vị quýt giữa hè, "Trò chơi là Diệp Nha giúp chúng ta thắng được, chúng ta mỗi người một nửa." Hắn nói, "Kì trước ít nhiều cũng là nhờ Diệp Nha, vẫn không thể được lợi của các anh mà không báo."

Diệp Lâm Xuyên hầu kết lăn lộn, một lão nam nhân có tuổi bây giờ bị một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi làm cảm động.

Ông đẩy lại: "Không cần. Tình Tình không phải không thoải mái sao, nên để cho cô bé sống tốt một chút, bọn tôi cố chịu chút là được." Nói xong nhéo nhéo tay nhỏ bé của Diệp Nha, "Con nói gì đi?"

Diệp Nha chậm rãi nói: "Để cho chị Tình Tình sống ở một chỗ tốt."

"Căn nhà này cũng không phải quá tệ, chỉ là bề ngoài hơi cũ một chút, anh Xuyên đừng giành với em." Hạ Tự mạnh mẽ cùng Diệp Lâm Xuyên thay đổi dãy số, sợ Diệp Lâm Xuyên lại cự tuyệt, ôm Hạ Tình vội vàng về phía trước đi.

[ đinh! Nhiệm vụ chi nhánh 02: quấy nhiễu tiến độ trò chơi của Hạ Tình đã hoàn thành. ]

Hệ thống sớm thành thói quen, dựa theo quy luật đánh giá của hệ thống phân tích: Hạ Tình bởi vì bị cảm nắng không thể tham gia trò chơi, Diệp Nha tuy rằng giúp bọn họ thắng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Hạ Tình phải ở trong căn nhà kém nhất, cho nên nhiệm vụ hoàn thành mà không có vấn đề gì, dù sao hệ thống đánh giá chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình.

[ Nhiệm vụ chi nhánh 03: tùy cơ bắt nạt khách quý đồng hành. ]

Bắt nạt bạn nhỏ cùng chơi chính là việc mà nữ phụ ác độc sẽ làm, nhưng mà. . . 

Hệ thống tang thương thở dài, nhìn vận khí của Diệp Nha, loại nhiệm vụ này chắc lại dùng một cách kỳ lạ nào đó hoàn thành.

**

Căn Hạ Tự chọn chính là căn tốt nhất trong bốn căn nhà, một căn nhà có hai tầng, trong sân còn nuôi một con chó lông vàng lớn.

Trêи tầng hai có hai phòng ngủ, phân ra mỗi nhà một phòng là được.

"Diệp Nha, lại đây."

Diệp Nha đang chơi với chó lông vàng trong sân bật người đứng dậy chạy qua.

"Con đi tìm chú Hạ Tự, kêu bọn họ đến sống với chúng ta."

Diệp Nha mắt sáng ngời, vội vã hỏi: "Chị Tình Tình cũng tới sao?"

"Ừ. Chị Tình Tình cũng đến."

Diệp Nha mừng rỡ như điên, chạy đến căn nhà Hạ Tình cách mấy con phố.

Trời rất nóng, trêи đường trừ bò và heo chạy bên ngoài thì chả có mấy người, cô chạy đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, tốc độ càng ngày càng chậm. Diệp Nha ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trêи trời, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi khô khốc, tự nhiên đi đến một ngôi nhà gần đó,

"Có người không ――?" Diệp Nha gõ cửa, gọi to vào bên trong.

Răng rắc.

Cửa bị đẩy ra, lộ ra một đôi mắt lạnh băng.

Cậu không nói lời nào, im lặng chăm chú nhìn Diệp Nha đang đứng ngoài cửa.

Thấy là Triệu Thần Tinh, Diệp Nha nháy mắt lùi bước, nhưng cổ họng lại khô khốc. Cô cắn cắn môi, kéo lấy hai bên áo, giọng yếu đi không ít: "Tớ, tớ muốn uống nước. . . "

Triệu Thần Tinh rũ mắt xuống đóng cửa lại, khi đi ra trêи tay đã cầm một ly nước mát lạnh.

Diệp Nha nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, lau khô miệng trả ly, "Cám ơn anh trai nhỏ."

Triệu Thần Tinh thoáng nhìn máy quay phía sau, đáy mắt lạnh trong nháy mắt biến mất, biểu tình ôn hòa đơn thuần: "Còn muốn uống nữa không?"

Tự nhiên cậu thay đổi sắc mặt khiến cho Diệp Nha sửng sốt, ngơ ngác lắc lắc đầu.

"Cậu muốn đi đâu?"

Diệp Nha thuận theo trả lời: "Tìm Tình Tình."

"Tình Tình không phải thân thể đang không thoải mái sao? Cô ấy hẳn là ở nghỉ ngơi, cậu có muốn vào trong nhà ngồi chơi chút không? Dù sao bên ngoài nóng như vậy."

Triệu Thần Tinh mở cửa ra, trong phòng quạt điện đang xoay vòng vòng, luồng gió mát nháy mắt mang đi khô nóng. Cô quay đầu nhìn mặt đất bên ngoài nóng như muốn nướng luôn cả mình, cán cân trong lòng trong khoảnh khắc nghiêng qua. Cô gật đầu, đi theo Triệu Thần Tinh vào nhà.

Nữ khách quý Liễu Thiên Thiên phụ trách Triệu Thần Tinh đang nấu cơm trong bếp, thấy Diệp Nha tiến vào ân cần chào hỏi vài tiếng, sau đó lại bận rộn đi vào bếp.

Diệp Nha đi theo Triệu Thần Tinh ngồi lên trêи giường, trêи mặt đất có vài món món đồ chơi. Diệp Nha rất nhanh bị món đồ chơi mới hấp dẫn, đem chuyện Diệp Lâm Xuyên dặn quên không còn một chút.

Thời gian chơi trôi qua rất nhanh, hương đồ ăn trong phòng bếp tỏa khắp nhà. Triệu Thần Tinh bỏ đồ chơi xuống, kéo tay Diệp Nha thẳng đến phòng bếp; "Chúng ta đi nhìn xem dì đang làm món gì."

Bàn phòng bếp đối với hai đứa trẻ mà nói có hơi cao, Triệu Thần Tinh mang hai chiếc ghế dựa tới, đầu tiên bế Diệp Nha lên, cuối cùng đứng bên cạnh cô, chuyên chú nhìn Liễu Thiên Thiên đang xào đồ ăn. Cô đang xào thịt, màu sắc xinh đẹp của thịt kết hợp với ớt xanh màu ngọc bích, thơm đến nỗi câu cả con sâu tham ăn trong bụng người ta cũng muốn lao ra.

Diệp Nha liên tục nuốt nước miếng, hai mắt gần như dính vào trong chảo

Nhìn vẻ mặt khao khát kia khiến Liễu Thiên Thiên bật cười, "Nha Nha có muốn ở lại ăn cơm không? Tay nghề của dì tốt lắm nha."

Nữ nhân thanh âm ôn nhu phối hợp mùi thịt thơm phức thành ra mê hoặc.

Khi Diệp Nha đang muốn gật đầu đáp ứng, Diệp Lâm Xuyên tiến vào: "Diệp Nha!"

Nghe có hơi tức giận.

Cô lập tức quay đầu lại.

"Ta kêu con đi tìm Hạ Tình, con tới nơi này làm gì?"

Nhìn Diệp Lâm Xuyên, Diệp Nha mờ mịt, tự hỏi hồi lâu mới nhớ tới chuyện Diệp Lâm Xuyên dặn, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, tay nhỏ vỗ đầu một cái, "Con quên mất!"

Ba chữ không có nửa điểm áy náy ở bên trong.

Diệp Lâm Xuyên lười dạy dỗ cô trước máy quay, ôm cô: "Đi về thôi, bọn Tình Tình còn đang đợi ngươi kìa." Diệp Lâm Xuyên nấu cơm xong chờ hơn nửa ngày cũng không thấy người, chỉ có thể đi tìm Hạ Tự trước, cuối cùng mới biết được Diệp Nha ở trong này. Ông liếc nhìn Triệu Thần Tinh đang im lặng đứng bên cạnh, trong mắt tràn ra một chút lãnh đạm.

Thấy hai người phải đi, Liễu Thiên Thiên nãy giờ vẫn không nói lời nào bước lên phía trước, gọi Diệp Lâm Xuyên lại: "Cái kia. . . ." Tai cô hồng hồng, "Nha Nha và Thần Tinh chơi với nhau rất vui, Nha Nha có thể ở lại đây ăn cơm? Ăn xong rồi tôi đưa bé về."

"Không cần phiền toái như vậy." Diệp Diệp Lâm Xuyên từ chối, "Trong nhà còn có người chờ, lần sau đi." Nói xong không hề nhìn Liễu Thiên Thiên, ôm chặt Diệp Nha sải bước rời đi.

Liễu Thiên Thiên si ngốc nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa, bả vai rũ xuống, xoay người im lặng nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn.

Liễu Thiên Thiên đang mất mát, tự nhiên âm thanh non nớt đơn thuần vang lên: "Dì, cái nhẫn dì để đây sao lại biến mất rồi?"

Liễu Thiên Thiên vô thức sờ ngón trỏ trống trơn, lúc này mới phát hiện ra cái nhẫn ngọc đặt bên cạnh đã biến mất không còn bóng dáng.

Đó là di vật mẹ để lại cho cô, đối với Liễu Thiên Thiên nó là chân ái, lúc không cần quay phim đều đeo lên tay, bởi vì không tiện cắt rau nên cô mới tháo ra để một bên.

Cô sốt ruột tìm kiếm dưới chân một lần, lại cúi xuống tìm dưới đất, dưới tủ, không có gì cả, trống không, hơn nữa nhẫn cũng không thể rơi ở đó.

Nghĩ đến nhẫn có thể sẽ mất, Liễu Thiên Thiên gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Thần Tinh có nhìn thấy nhẫn của dì không?"

Triệu Thần Tinh gật đầu: "Vừa rồi lúc cháu và Nha Nha tới nó vẫn còn mà, ở chỗ nãy." Cậu giơ ngón tay ra chỉ, trùng hợp là nói lúc nãy Diệp Nha vừa đụng qua.

Liễu Thiên Thiên rơi vào trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment