Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 84

Edit: Dương Tịch

Beta: Darn

Diệp Lâm Xuyên mang theo Diệp Nha vừa mới vào cửa, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Trần Tinh cũng tiến vào ngay sau đó.

Bà thận trọng đứng ở ngoài cửa, giương mắt nhìn về phía Diệp Nha, vẻ mặt muốn nói lại thôi khiến Diệp Lâm Xuyên không nhịn được mà nhíu mày.

"Liễu nữ sĩ có việc gì sao?"

Cách xưng hô Liễu nữ sĩ kỳ lạ này khiến Liễu Thiên Thiên hoảng hốt cho rằng mình đang nói chuyện với bên dịch vụ khách hàng

"Nhẫn của dì Liễu mất rồi". Triệu Thần Tinh mở lời thay Liễu Thiên Thiên. "Nha Nha ngươi có lấy nhẫn của dì Liễu không?"

Ánh mắt của hắn rất đẹp, ánh sáng nhỏ trong đôi đồng tử toát ra, vẻ mặt đơn thuần lại vô hại,

Diệp Nha đột nhiên có chút không thoải mái, lắc lắc đầu, nói "Không có".

Diệp Lâm Xuyên liếc mắt nhìn lên bàn tay của Liễu Thiên Thiên, mười ngón tay trắng mảnh trống trơn, ông từ trước đến nay không thích quan sát những người không quan trọng , đương nhiên cũng không biết Liễu Thiên Thiên trước kia từng đeo cái nhẫn gì. Chỉ là thấy trong đáy mắt Triệu Thần Tinh nhìn ra nhè nhẹ ý lừa dối, trong nháy mắt vẻ mặt cứng lại.

Diệp Lâm Xuyên giấu đi sự bất mãn, lãnh đạm hỏi: "Chiếc nhẫn như thế nào?"

Ngữ điệu của ông bình thản, hai mắt âm u nhìn chằm chằm vào Liễu Thiên Thiên.

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, không hiểu sao Liễu Thiên Thiên lại có cảm giác bức bách, bà ta nắm chặt đầu ngón tay, kiên trì nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên miêu tả hình dáng của chiếc nhẫn đã mất: "Là một chiếc nhẫn phỉ thúy, có kiểu dáng rất lâu đời, được bà nội tôi tặng cho mẹ của tôi, sau khi mẹ qua đời, để lại cho tôi". Nhắc đến việc mẹ qua đời, thanh âm của Liễu Thiên Thiên càng khô khốc.

"Liễu nữ sĩ để nhẫn ở đâu? Lần cuối cùng thấy nó là lúc nào?" Diệp Lâm Xuyên sắc mặt không chút thay đổi hỏi, giống như cảnh sát phỏng vấn phạm nhân.

"Lúc nấu cơm tôi tháo xuống đặt nó ở bên cạnh, trước khi Diệp Nha đến nó vẫn còn. . . . . ."

Diệp Lâm Xuyên hừ cười một tiếng, âm thầm châm chọc: "Đồ vật quan trọng như vậy lại được Liễu nữ sĩ tùy tay đặt để, Liễu nữ sĩ không khỏi cũng có chút sơ ý."

Nghe lời này khiến người ta không vui.

Vẻ mặt của Liễu Thiên Thiên trong nháy mắt liền không nén được giận, nhưng rõ ràng lời ông nói là sự thật, không có gì có thể chối cãi.

"Liễu nữ sĩ tới đây là vì nghi ngờ Diệp Nha lấy trộm nhẫn?"

Liễu Thiên Thiên không nói chuyện, bầu không khí đột nhiên trở nên rất khó xử.

Tiếng động của bọn họ bên này khiến cho Hạ Dữ và cả Vương Hạo, hai nhà đối diện đồng loạt dắt đứa nhỏ ra, tiến đến bên cạnh.

"Xuyên ca, chuyện gì vậy?" Bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ, Hạ Dữ đứng bên cạnh Diệp Lâm Xuyên, không nhịn được hỏi ông.

Diệp Lâm Xuyên nói: "Nhẫn của Liễu nữ sĩ mất rồi."

Hạ Dữ không hiểu chuyện gì, đi theo Diệp Lâm Xuyên cùng gọi người: "Liễu nữ sĩ mất nhẫn thì liên quan gì tới anh?"

Đáp lại Hạ Dữ chỉ là sự trầm mặc vô tận.

Anh ta mở to mắt chợt giật mình, vẻ mặt không được tự nhiên lùi một bước.

Liễu Thiên Thiên lúc này đứng ngồi không yên, lúc ấy đánh mất nhẫn mà quá mức sốt ruột, khi Triệu Thần Tinh nhắc đến Diệp Nha liền không chút suy nghĩ mà đến tìm. Nếu nhẫn ở trêи người Diệp Nha còn tốt, nếu không có hoặc để ở nhà, bà hoàn toàn bị bẽ mặt với người đối diện, chờ khi việc này bị tiết lộ ra ngoài, vấn đề cũng không chỉ là danh dự bị tổn hại.

Mấy ngày ngắn ngủi ở chung làm cho bà khá hiểu cách đối nhân xử thế của Diệp Lâm Xuyên, ông phần nhiều là khó có thể tiếp cận, cao cao tại thương, cũng không nguyện thể hiện bản lĩnh ra ngoài, không thích chính là không thích, ngay cả đến việc che dấu cũng thờ ơ.

Ông quá mức kiêu ngạo, bản thân liều lĩnh xông vào đã mạo phạm đến giới hạn cuối cùng của ông.

Liễu Thiên Thiên mặc dù biết hắn đã không còn là tổng giám đốc Diệp thị như trước nữa, nhưng vẫn e sợ, từ tận đáy lòng sợ hãi người này.

Diệp Lâm Xuyên đem Diệp Nha đặt trêи mặt đất, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "Lúc đi nhà Liễu nữ sĩ chơi, có thấy nhẫn của Liễu nữ sĩ không?"

Diệp Nha thành thật nói: "Chị chỉ cùng Thần Tinh chơi đồ chơi."

"Vậy con có đi xuống phòng bếp không?"

Diệp Nha nghĩ ngợi một chút, gật đầu: "Đi, chị đi cùng Thần Tinh, bởi vì cơm do dì Liễu đích thân làm rất thơm." Nói xong bụng bụng liền kêu.

Diệp Nha đói bụng.

Nhưng cô biết hiện tại không phải là thời điểm ăn cơm.

Cô cúi đầu tìm kiếm trong cái yếm ở trêи người, bên trái túi tiền có hai ba viên kẹo, Diệp Nha lấy ra tạm thời giao cho Diệp Lâm Xuyên bảo quản, cuối cùng lại sờ hướng bên phải túi tiền, bên trong có một vật cứng lạnh lẽo, Diệp Nha trực tiếp đem vật ấy ra.

Một chiếc nhẫn phỉ thủy.

Đúng là chiếc nhẫn đã mất của Liễu Thiên Thiên.

Phỉ thúy dưới ngọn đèn sáng bóng xinh đẹp, vật đã mất mà trở lại nguyên vẹn, Liễu Thiên Thiên vui mừng quá đỗi, một phen đoạt lấy chiếc nhẫn mà kϊƈɦ động nói: "Là nó! Là nó! Thật tốt quá, tôi cuối cùng cũng tìm thấy nó!"

Diệp Nha chậm chạp nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, còn đang hỗn độn mà chưa lấy lại tinh thần.

Chờ đến khi phản ứng lại, trong nháy mắt lập tức không nén được nước mắt, cô mếu máo khóc lóc kể lể với Diệp Lâm Xuyên: "Chị không có lấy nhẫn của dì Liễu, nó, nó tự mình chạy vào trong yếm của chị, chị không có lấy!!"

Diệp Nha rất ngoan, cô sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác khi chưa có sự đồng ý của họ, đó là hành vi thiếu lễ độ.

Cô không rõ lắm chiếc nhẫn tại sao lại ở trong túi tiền, dưới tình thế cấp bách chính là khóc, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Triệu Thần Tinh kéo tay hắn. "Cậu. . . . . .Cậu không phải là đem nhẫn giấu trong túi tiền của tớ đấy chứ?" Diệp Nha suy nghĩ đơn thuần, lúc ấy chỉ có Triệu Thần Tinh cùng cô từng có tiếp xúc gần gũi, hiện tại phản ứng đầu tiên chính là chất vấn Thần Tinh.

Con ngươi Triệu Thần Tinh lóe ra ánh sáng, ỷ vào dáng người thấp bé, người lớn lại không chú ý đến tình hình bên này, trực tiếp nhấn mạnh vào huyệt hổ khẩu* trong lòng bàn tay trái của Diệp Nha.

*虎口穴 - huyệt hổ khẩu: tại kẽ ngón tay cái và ngón tay trỏ. Bấm huyệt có thể chữa các bệnh như mắt mệt, ù tai, cao huyết áp, đau răng, đau họng.

Làn da của cô mịn màng, đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Diệp Nha phản xạ có điều kiện đẩy Triệu Thần Tinh ra, tiểu nam hài lảo đảo hai bước, thuận thế té ngã trêи mặt đất.

"Nha Nha, tớ không có giấu nhẫn của dì Liễu." Hắn vẻ mặt ủy khuất, "Sao cậu lại đẩy tớ?"

[Đinh! Chi nhánh nhiệm vụ 03: Bắt nạt khách mời đã hoàn thành.]

[Chi nhánh nhiệm vụ 04: Kí chủ cần thu thập một vạn bình luận ác ý.]

Này không phải cô bắt nạt người, rõ ràng là người khác bắt nạt cô!

Diệp Nha bị làm cho rối bời , nước mắt cũng quên chảy.

Triệu Thần Tinh vừa rồi ấn chính là huyệt vị, đau thì vẫn đau, nhưng không lưu lại dấu vết chút nào, cho dù nói ra cũng không ai tin.

Đang lúc hoảng hốt có người đến đem hai đứa nhỏ tách ra, Diệp Nha cúi đầu, môi mím chặt không muốn nói chuyện.

Liễu Thiên Thiên một lần nữa đeo chiếc nhẫn lên, hiện tại vật này cũng đã tìm về, đương nhiên không cần gây khó dễ cho một đứa nhỏ.

Cô cười đến mức tự nhiên hào phóng, "Thần Tinh cùng Nha Nha đừng cãi nhau, có lẽ lúc các cháu chơi đùa tay lỡ đụng tới, sau đó không cẩn thận rơi vào túi Nha Nha, không có việc gì, tất cả mọi người trở về ăn cơm đi, giờ cũng muộn rồi."

Thái độ của Liễu Thiên Thiên thành công thu hút được thiện cảm của nhân viên công tác đang ở đó, so với Diệp Lâm Xuyên trước đó, ngược lại ông có vẻ không có tình người hơn rất nhiều.

"Chờ một chút."

Liễu Thiên Thiên vừa muốn xoay người rời đi, một giọng nói lãnh đạm cản bà ta lại.

Bà quay đầu nhìn lại, dưới ngọn đèn yếu ớt là gương mặt lạnh lùng thản nhiên, Liễu Thiên Thiên không khỏi sửng sốt: "Diệp tổng còn có việc sao?"

Diệp Lâm Xuyên không trả lời, nhìn về phía Diệp Nha: "Con không biết chiếc nhẫn kia rơi vào từ bao giờ à?"

Diệp Nha mắt rưng rưng nước, gật đầu nhẹ một cái.

"Được." Chỉ một chữ đơn giản đã đủ biểu đạt sự tin tưởng vô điều kiện của ông đối với cô bé, cũng cho thấy ông kiên quyết truy xét đến cùng.

"Mặc kệ là do không cẩn thận làm rơi nhẫn hay là do người khác không cẩn thận bỏ vào, chúng ta đều phải tra rõ ràng." Diệp Lâm Xuyên nhấn mạnh hai lần "không cẩn thận", ánh mắt biếng nhác lại như suy nghĩ, "Sự việc liên quan đến sự trong sạch của người khác, tin rằng Liễu nữ sĩ cũng sẽ không để ý."

Lời này thật đáng giận, thế này có khác gì bảo bà đi vu oan cho trẻ con cơ chứ.

Liễu Thiên Thiên không nhịn nổi, không chút do dự đồng ý: "Được thôi, Diệp tổng muốn tra rõ như thế nào?"

Diệp Lâm Xuyên: "Ở vị trí các góc trong phòng đạo diễn đều bố trí máy quay, kết quả như thế nào chúng ta xem xong là biết rõ."

Đây là cách chứng thực chân tướng đơn giản nhất cũng là biện pháp nhanh chóng nhất, đạo diễn cũng không có ý kiến gì, trực tiếp mở lên hình ảnh một tiếng trước Diệp Nha chơi ở nhà Liễu Thanh Thanh trước mặt các khác mời. Hai đứa nhỏ ở chung rất hòa hợp, Liễu Thiên Thiên ở phòng bếp nấu cơm, nhẫn lại để ở bên cạnh, có thể thấy được khi bà lấy vật này vật kia không cẩn thận đụng tới chiếc nhẫn, chiếc nhẫn nhỏ bé liền trượt xuống phía trước, bỗng Triệu Thần Tinh kéo Diệp Nha lại.

Tay của Triệu Thần Tinh không thành thật, vẫn đẩy về phía trước, vừa vặn rơi vào trong túi tiền của Diệp Nha.

Chân tướng đã rõ ràng, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.

"Xem ra là vì không cẩn thận." Liễu Thiên Thiên cười cười, quay đầu về phía các nhân viên và cả khách mời cúi người một cái "Ngại quá, bởi vì liên quan tới tôi mà đã chậm trễ của mọi người không ít thời gian, thật sự ngại quá."

Sau khi liên tục xin lỗi, Liễu Thiên Thiên dắt tay Triệu Thần Tinh về nhà, những người khác cũng dần tản đi.

Ông bước đi trong đêm tối, trước khi hình bóng biến mất liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Nhãi ranh. . . . ." Diệp Lâm Xuyên trầm giọng mắng một tiếng, ôm lấy Diệp Nha quay về phòng.

***

Chương trình kì này sau khi phát sóng nghĩ cũng biết Diệp Nha và Diệp Lâm Xuyên đều bị mắng thảm, Diệp Nha bởi vì là trẻ con nên tương đối được khoan dung hơn nhiều , đơn giản là nói cô vừa hay khóc vừa không hiểu chuyện, nói cô một chút cũng không đáng yêu như chương trình kì trước, đập tan hết mọi sự yêu thích của người xem . Bị mắng thảm nhất phải nói đến Diệp Lâm Xuyên, sau lưng dường như có người ném đá giấu tay, khi chương trình lên sóng, #Hiện trường ghi lại cảnh Diệp Lâm Xuyên sỉ nhục nữ diễn viên# nhanh chóng bị người ta mua hot search, ngữ khí châm chọc và thái độ lạnh lùng khi đối mặt với Liễu Thiên Thiên của ông đều trở thành lý do cho account marketing và người qua đường công kϊƈɦ ông.

Phát ngôn ác ý nổi lên bốn phía, mặc kệ là fan của chương trình hay fan của diễn viên, tất cả đều ỷ vào việc Diệp Lâm Xuyên không có năng lực xã giao, trong lúc nhất thời, phần bình luận phía dưới đều là lời nói thô tục, chỉ cần đề cập đến mấy chủ đề ông nói đều bị mắng đến mức khóa bình luận.

Hạ Dữ không thể bình tĩnh được nữa, sau khi chương trình được phát sóng liền đăng Weibo.

[Hạ Dữ: Xuyên ca ngoài lạnh trong nóng, mọi người nên giữ miệng để tránh rước họa vào thân.]

Vương Hạo cũng theo sau, đăng weibo nói: [Đều là hiểu lầm, Diệp tổng chỉ là có chút thẳng tính.]

Một người hai người đều ra mặt nói chuyện, Liễu Thiên Thiên không thể còn trốn phía sau như rùa đen rụt đầu, quan trọng nhất chính là dù cho có chút fan hâm mộ chỉ sợ cũng sẽ gây ra rắc rối

[Liễu Thiên Thiên: Diệp tổng bình thường rất chiếu cố tôi, mọi người đừng mắng người nữa nha.]

-- Liễu bảo bối rất lương thiện, đau lòng Liễu bảo bối ( khóc )

-- Diệp Nha kia tôi thật sự không thích, quá thông minh rồi, một chút cũng không giống đứa trẻ ba tuổi.

--+1, lúc trước cùng Diệp Lâm Xuyên chơi nhìn hình vẽ đoán chữ còn sai một câu, Hạ Dữ cùng đến phối hợp thì lại thắng, biểu hiện quá mạnh mẽ, thật sự rất chán ghét.

-- Đầu tiên, tôi còn cảm thấy cô bé rất đáng yêu, kết quả mới vừa khen xong lại bắt nạt khách mời.

-- Còn có Diệp Lâm Xuyên, tinh tướng viết hoa*, đau lòng Liễu bảo của chúng ta, Liễu bảo đừng ghi hình nữa.

*tinh tướng viết hoa?? Team mình không hiểu đoạn này cho lắm 大写的装逼. Nên có anh chị nào biết giúp đỡ chúng mình với nhé!

-- Lần này tôi phải khen Thần Tinh một chút!! Tiểu Tinh Tinh trở về còn an ủi Liễu bảo bối, quá ngọt ngào!

-- Còn nhỏ tuổi mà đã vu oan giá họa, lòng dạ cũng thật thâm a.

". . . . . ."

Nhóm khách quý đến cũng không làm cho sự kiện được dịu đi, chuyện này người được lợi duy nhất cũng sợ chỉ có Triệu Thần Tinh. Hắn vốn dĩ lớn lên đã đẹp, lại luôn sinh động trong mắt của công chúng, hiện tại lại không có Điền Hựu Cầm làm trời làm đất, fans cọ cọ tăng lên. Hành động đẩy hắn của Diệp Nha làm cho fan hâm mộ dần dần tăng lên, Điền Hựu Cầm nhân cơ hội đăng lên một tấm ảnh chân dung của Triệu Thần Tinh, danh tiếng của cô ta trước kia vì Diệp Nha mà hỏng bét lại có xu hướng quay về.

Khi xuất hiện những bình luận này, tổ chương trình đã phải đến một địa điểm ghi hình khác, bởi vì lộ trình khá xa, thời gian lại chậm trễ, vì thế một đám người tạm thời ở lại trong khách sạn, thuận tiện bàn bạc về hành trình ngày hôm sau. Những hotsearch và bình luận trêи mạng kia mọi người cũng đều nhìn thấy, tổ đạo diễn và các khách mời khác trong lòng hiểu rõ mà không nhắc đến trước Diệp Lâm Xuyên, cùng nhau thảo luận nội dung sắp sửa quay ngày hôm sau.

Khi bọn họ thảo luận ở bên trong, Diệp Nha và mấy đứa nhỏ khác đều ở một phòng khác chơi đùa, mỗi đứa ôm một cái ipad, ai cũng không quấy rầy ai.

Mặc cho các bạn nhỏ khác đều đang xem chú heo peppa hoặc là chơi Anipop, chỉ có Diệp Nha nhấn loạn vào weibo của Diệp Lâm Xuyên, nhìn chấm đỏ chớp nháy bên góc trái phía trêи có chút đăm chiêu.

[Bạn Đã mở khóa chức năng phát sóng trực tiếp, người xem hiện tại là 600.]

[ Trước mặt người xem là 1000. . . . . .]

[ Trước mặt người xem là 30000 ]

[ Chúc mừng streamer lọt vào bảng xếp hạng!! Xếp hang hiện tại trong khu trò chơi: 300+]

Diệp Nha gãi gãi đầu, không hiểu lắm tắt thông báo đi, chính nhưng bên dưới vẫn có một khung nhỏ,hình ảnh trêи khung hiển thị chính là hình ảnh màn hình, còn có dòng chữ không ngừng nhảy ra liên tục.

Diệp Nha, cô lại lần nữa phong to khung hình, nhẹ nhàng đọc lên dòng đạn mạc đầu tiên :"Diệp, Lâm, Xuyên?" Này hình như là tên em trai, Diệp Nha hoang mang mà vẫn tiếp tục đi đến đọc. "Mẹ mày chết rồi."

Nối lại chính là Diệp Lâm Xuyên mẹ mày chết rồi.

Diệp Nha gật gật đầu, trịnh trọng trả lời: "Mẹ của em trai thật sự đã chết rồi, đã chết từ lâu rồi."

Giọng nói của đứa trẻ vừa vang lên, đạn mạc bùng nổ, đều giống nhau bình luận ào ào một đống dấu hỏi chấm.

*đạn mạc là những bình luận bay bay trêи màn hình video

[??? Diệp Lâm Xuyên tên đàn ông độc ác kia để cho đứa nhóc đọc bình luận? ]

[ Đạo lý tôi đều hiểu, bạn nhỏ em mau trả lại di động cho ba em!! Để anh ta đừng có chiếm vị trí khu trò chơi của chúng tôi! ! ]

[Tôi bùng nổ rồi. ]

[ Đứa nhỏ đọc bình luận, Diệp Lâm Xuyên đang làm cái gì vậy??]

Người tới xem đều choáng váng.

Vốn dĩ xem Diệp Lâm Xuyên phát sóng trực tiếp hay là trò chơi khu đã đủ khiến cho người ta đứng hình rồi, đã vậy vừa nhấn vào lại còn là giao diện quay màn hình weibo, vừa mở miệng đã là giọng của đứa nhỏ, còn nói là mẹ mày chết rồi

Kinh khủng.

Thật sự kinh khủng.

Diệp Nha một tay chống cằm , không có việc gì lại tiếp tục lướt thông báo đang liên tục nhảy ra trêи đầu màn hình.

[email protected] Diệp Lâm Xuyên,mày cứ ở yên đó không cần di chuyển, tao đi kiếm tiền mua quan tài cho mẹ mày.

Diệp Nha đầy nghị lực, chậm rì rì gõ chữ trả lời: [Cám ơn chú, chú ngủ trong hũ tro cốt sao? Đợi chú mua xong, con sẽ bảo mẹ của em trai đổi cho chú]

[? ? ? ? ? Có sao nói vậy, ta học được rồi. ]

[Đứa nhỏ này đầu óc có phải có chút vấn đề hay không? ]

[Con bé có lẽ chỉ đơn thuần nghĩ là đối phương thật sự muốn mua quan tài cho mẹ? ]

[Sao tôi lại cảm thấy đứa nhỏ này đến từ Zuan* vậy? ]

(*) Một thành phố ảo trong game LMHT, dân mạng trung quan niệm người trong serve Zuan đều là những người hung hăng độc mồm

Đạn mạc có mấy người đúng là đoán đúng rồi, Diệp Nha nào biết mắng chửi người, cô chỉ biết từ mặt chữ phân tích sau đó phán đoán câu trả lời.

[email protected]ệp Lâm Xuyên, ngài chính là Shakespeare bỏ đi hai chữ.

"Sĩ á?" Diệp Nha giọng non nớt khó hiểu.

-- ngẩng đầu lên trời nhìn nhiều chút, nói không chừng mẹ mày cũng đang nhìn mày đấy.

Khi liếc xem thấy bình luận này, Diệp Nha cho là thật ôm ipad đi ra ngoài ban công, ngửa đầu nhìn lên trời.

"Nha Nha, em đang làm gì thế?" Chú ý tới hành động của cô, Hạ Tình chạy tới, cũng làm theo nha nha ngẩng đầu lên nhìn.

Diệp Nha chỉ vào màn hình nói: "Anh trai này nói ngẩng đầu lên trời nhìn nhiều một chút, mẹ sẽ nhìn thấy."

Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.

Diệp Nha lại mờ mịt, giọng điệu không hoạt bát như lúc trước, mà nặng nề như đè nặng tâm sự.

"Anh trai gạt người, ở đây không có mẹ." Cô nghĩ tới cha mẹ hồn phi phách tán, nghĩ tới quê hương bị ngọn lửa nuốt chửng. Nhất thời nỗi buồn dâng lên, ném máy tính lên giường, lặng lẽ co lại trong góc.

Lúc này trong phòng cuộc thảo luận đã đi đến hồi kết, Diệp Lâm Xuyên im lặng ngồi vị trí ngoài cùng, không trao đổi với ai, cũng không ai để ý đến ông.

Đột nhiên cánh tay bị người ta vỗ nhẹ, Hạ Dữ nghi hoặc nói nhỏ: "Xuyên ca, anh livestream sao?"

Trêи màn hình di động, có thể thấy Diệp Lâm Xuyên đã phát sóng trực tiếp bốn mươi phút.

Mày ông nhảy dựng, dự cảm không lành.

~Hết~
Bình Luận (0)
Comment