Trần Quốc Anh không chút thương tiếc mặc kệ cô bị kéo đi chật vật với chiếc váy ôm sát không thể nào theo kịp bước chân anh. Chiếc giày cao gót tuột ra Hà My té nhào xuống trước cửa Âu Á tay vì lực ngã mà rời khỏi được vòng nắm gắt gao của anh. Những ánh mắt đổ dồn về phía họ. Lúc này Quốc Anh mới hạ hỏa bớt bế phốc cô lên. Hà My nhăn nhó cảm giác đầu gối như bị trầy còn chân hình như trật khớp mất rồi.
Trần Quốc Anh hung hăng ném cô vào xe rồi vòng qua ghế lái phóng xe đi.
- Trần Quốc Anh! Anh bị điên hả?
Hà My tức giận hét lên. Anh nhìn cũng không thèm nhìn cô mắt lạnh quan sát đường đi khiến cô càng thêm bực tức.
- Anh đang làm gì?
- Anh bị điếc?
- Mau trả lời tôi.
- Trần Quốc Anh!...
.......
Suốt cả quãng đường Hà My không ngừng la hét cũng không thể khiến Quốc Anh mở miệng nói câu nào. Xe dừng trước cổng bệnh viện anh bế cô vào ném cho bác sĩ cô chỉ lườm anh một cái cũng không còn hơi sức mắng người. Anh chàng bác sĩ trẻ nhìn thấy Hà My khuôn mặt bơ phờ bỗng trở nên tươi tỉnh hẳn ra. Quốc Anh thoáng cau mày lúc này mới chịu phun ra một câu trống không.
- Đổi bác sĩ nữ.
Nhận xong túi thuốc Quốc Anh không bận tâm ánh mắt kỳ quái của mọi người dành cho hai người họ động tác có phần dịu dàng bế Hà My lên đi thẳng ra chỗ đỗ xe.
Hà My rút kinh nghiệm lúc nãy nên giờ cũng không tốn hơi độc thoại nữa. Không khí im lặng đến ngộp ngạt. Bỗng một giọng trầm trầm vẫn còn động chút nóng giận phá tan sự tĩnh mịt.
- Tên lúc chiều là ai?
Hà My mắt vẫn ngó nhìn những ánh đèn lướt qua ngoài cửa kính như bày đom đóm phát sáng trong màn đêm. Cô khinh khỉnh trả lời.
- Liên quan gì anh.
Quốc Anh lạnh giọng có phần đe dọa.
- Em là muốn anh dùng biện pháp mạnh?
Cô quay sang lườm anh không phục đáp.
- Huỳnh Hữu Bảo đối tượng xem mắt.
"Két...." Xe đột nhiên thắng gấp mà lúc nãy cô lại quên không cài dây an toàn kết quả là cái đầu đáng thương cụng mạnh vào lớp kính dày phía trước. Cô chống tay bò dậy xoa xoa đầu mắt oán trách muốn bóp chết tên nào đó.
- Em dám đi xem mắt?
Hà My thét vào mặt anh.
- Anh quản cái gì cũng không phải chuyện của anh.
Tay anh siếc chặt vô lăng mặt đỏ bừng bừng vì tức giận.
- Em là vô tim vô phổi hay cố tình giả ngu? Tôi đối với em còn chưa đủ tốt mà em còn đi tìm đàn ông.
Hà My vừa ức vừa giận đàn ông kia cũng không phải là cô tìm oan có đầu nợ có chủ tại sao lại là cô chịu bi thương? Hơn nữa cô cũng đâu có nói là đáp lại tình cảm của anh ta. Bây giờ anh ta nổi nóng cái gì?
- Trần Quốc Anh. Anh nên rõ ràng một chút đi tôi với anh có là gì của nhau đâu anh lấy quyền gì quản chuyện của tôi? Có rãnh thì đi tìm Ái Linh mà quản.
Cặp mắt chim ưng giờ đây một tia sáng cũng không còn chỉ tồn tại tầng tầng u ám hun hút không lối thoát.
- Nguyễn Hà My hãy nhớ những lời hôm nay em đã nói! Tốt nhất đừng hối hận. Tôi đối với em là đã kiên nhẫn hết mức rồi.
Hà My cảm giác Quốc Anh lúc này còn đáng sợ hơn lúc cô tận mắt thấy anh giếc người ở bãi biển của hai năm trước. Chẳng hiểu cô lấy đâu ra dũng khí vẫn cứng miệng không khuất phục.
- Tôi việc gì phải hối hận.
- Xuống xe!
Hà My cũng không nhiều lời cãi lại mở cửa xe hiên ngang bước xuống. Cửa vừa đóng chiếc Audi lao điên cuồng mất hút. Cô sửng sờ cả phút không ngờ Trần Quốc Anh làm thật xem ra lần này thật đã nổi điên rồi. Cô lớn tiếng mắng chửi theo hướng chiếc xe.
- Cái gì mà soái ca ngôn tình. Ta khinh toàn gạt người. Soái ca lại có thể bỏ rơi con gái nhà người ta giữa đường sao? Trần Quốc Anh cái đồ hẹp hồi...
Mắng đã miệng cô mới thở hồng hộc vì tức vẫy một chiếc taxi.
Bên này Quốc Anh ngồi trên quầy bar uống ừng ực ly bia lạnh. Cho đến cùng anh đối với cô cũng không là gì? Có lẽ còn chẳng bằng người xa lạ. Mấy năm qua dù không biết cô sống hay chết anh vẫn một mực nhất kiếm chung tình với Hà My. Tất cả chỉ là anh tự mình đa tình sao? Anh tự giễu phụ nữ anh muốn bao nhiêu mà không có nhưng người con gái duy nhất anh yêu một chút tình cảm cũng không có giành cho anh. Trần Quốc Anh cũng có ngày phải thất bại lại còn là thất bại dưới chân một cô gái chuyện này truyền ra có phải sẽ thành một trò cười cho thiên hạ.
Quốc Anh hết ly này đến ly khác không ngừng uống anh vốn xem đây như nước lã rồi.
- Anh hình như có chuyện không vui? Có cần em giúp anh vui vẻ hơn không.
Một cô gái dáng mỹ miều với chiếc váy đỏ gợi cảm khoe ra vòng ngực căn tròn nóng bỏng giọng như mật ngọt rót vào tai. Cô ta rất tự nhiên ghé sát miệng vào tai Quốc Anh vừa nói vừa phả hơi rượu nồng ấm lên vành tai anh. Quốc Anh quay mắt qua nhìn kẻ đang chán sống mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Cút!