Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 73


“Rất không ngoan, sao đến giờ vẫn còn bất tỉnh chứ? Quỷ Nhất, đem ngưng linh lộ của bản thiếu tới đây…” Giọng thiếu niên nói rất đặc biệt, vẫn chưa đổi giọng hoàn toàn, vẫn thánh thót êm tai.
“Thiếu gia, ngưng linh lộ đã không còn nhiều rồi, người…”
“Bớt lời đi, không đủ thì tới chỗ đại ca đem về không được sao? Nhanh lên…”
Toàn thân Lâm Nguyệt tựa như bị vùi trong ngọn lửa cháy rừng rực vậy, lại tựa như bị ngàn cân đè nặng, cả người chỗ nào cũng tê liệt đau đớn như thiêu đốt khó chịu.

Trong mơ hồ nàng dường như nghe thấy có người nói chuyện, nhưng mãi vẫn không cách nào mở mắt ra nổi.
“Đau quá, cứu cứu ta với…” Lâm Nguyệt dùng hết sức lực, giãy dụa mở miệng cầu cứu, cũng chỉ phát ra được một câu như vậy, giọng suy yếu vô cùng.
“Yên tâm đi, ngươi là người của bản thiếu, bản thiếu nhất định sẽ cứu ngươi…”
Giọng thiếu niên ôn hòa lúc nói ra không kiên quyết và chân thật đáng tin, đôi tay thon dài trắng như ngọc nắm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt như không xương của Lâm Nguyệt, an ủi không ngừng người giãy dụa thống khổ.
Chẳng biết bao lâu, lúc Lâm Nguyệt cho rằng mình sắp chết rồi, đột nhiên tỏng miệng được rót vào dòng cam lộ, dòng nước mát ấy thẩm thấu toàn thân, nỗi đau đớn xuyên gan thấu thịt kia lui dần, rồi sau đó dưới tác dụng mát lạnh cuối cùng linh lực đang loạn trong người chợt trở nên thuần thục, kinh mạch bị xé nát cũng dần được chữa trị.
Đau đớn dần lui, cơn mệt mỏi kinh khủng ập tới, cuối cùng Lâm Nguyệt ngủ rất say.

“Sao ngươi mãi vẫn còn bất tỉnh thế? Vết thương chẳng phải đã khỏi rồi đó sao? Trong mơ Lâm nguyệt bị từng đợt gãi ngứa bừng tỉnh, nàng mở bừng hai mắt ra, lại thấy một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ló ra trước mặt, mà chủ nhân của gương mặt đó đang nằm trên người nàng, như cún con liếm mặt nàng!
Lâm Nguyệt bị giật mình, vô thức búng người lên, hơn nữa còn thuận tay đẩy người nào đó áp trên người mình văng ra.
“Ầm” một tiếng, người nào đó chẳng kịp đề phòng chật vật nằm úp dưới sàn, một đôi mắt to tím ướt mở lớn, ấm ức nhìn Lâm Nguyệt.
“Sao ngươi lại đối ta như vậy chứ?” Người nào đó quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy chỉ tay vào Lâm Nguyệt, lên án.
“Ngươi là ai?’ Lâm Nguyệt làm như không thấy người nào đó đang ấm ức vô cùng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thiếu niên xa lạ nằm dưới sàn.
Đúng vậy, đối phương đúng thật là một thiếu niên, tuổi chừng như An Tử Dạ, khoảng mười hai mười ba tuổi, một đầu tóc đen bóng buộc cao, đôi mắt to ngập nước trên khuôn mặt như ngọc, khiến người ta thấy kinh diễm là đôi đồng tử mài tím đẹp rực rỡ như mộng như ảo kia. Giờ phút này cặp mắt tím như ngập tràn ánh sáng nước rực rỡ, lông mi cong dài chớp chớp, trong nháy mắt khiến người ta rất đau lòng.
Đẹp lắm, tinh xảo vô cùng, thiếu niên kinh diễm vô cùng. Tiếc là thời gian qua Lâm Nguyệt chẳng có cảm giác gì với dung mạo, dù đối phương rất đẹp, nhưng nàng lại quan tâm tới tình cảnh hiện giờ của bản thân hơn, còn có cả thân phận đối phương nữa.

“Bé con, bé thật chẳng ngoan ngoãn chút nào nha, là bản thiếu cứu bé, sao bé có thể cạn tàu ráo máng như vậy chứ?” Thiếu niên mắt tím nhảy bật dậy từ dưới đất lên, nhào tới Lâm Nguyệt, dùng cả chân tay như bạch tuộc cuốn chặt lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lẻ loi của nàng.
Lâm nguyệt bất chợt chẳng kịp nói lại đã bị bổ nhào vào, hơn nữa nàng bị thương vừa khỏi bệnh, thân thể đã yếu không chịu nổi, dĩ nhiên bị đụng vậy ngã nhào, gáy đập mạnh lên giường, đau tới mức mặt nàng cũng nhăn cả lại.
“Ngươi thả ta ra!”
Giãy không được mà đánh cũng vô lực, rơi vào đường cùng Lâm Nguyệt chỉ đành nghiến răng nghiến lợi hét lên


Bình Luận (0)
Comment