“Không thả!” thiếu nhiên dương dương đắc ý càng thêm ôm chặt Lâm nguyệt hơn, đặt cằm lên vai nàng, mặt cọ người nàng lung tung, lát sau thỏa mãn cụp mắt thở dài ấp úng, “Thật thoải mái quá đi..”
Lâm Nguyệt trong nháy mắt sầm mặt, cố dùng bàn tay nhỏ đẩy cái đầu xù kia ra, cố nén xúc động không nổi giận, cố sức nói chậm rãi, “Ngươi thả ta ra trước đi, ta có lời muốn hỏi ngươi”
“Không thả, thả bé, bé lại đạp ta ra” Thiếu niên ôm chặt, đầu lắc mạnh, mắt tím mở to nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lâm Nguyệt, khóe môi lặng lẽ nở nụ cười vui vẻ trêu tức.
“Ta không đánh ngươi đâu”
“Bé nói láo!” Thiếu niên lên án.
“Ta thề, ta, sẽ, không, đạp, ngươi, nữa!” Sắc mặt Lâm Nguyệt càng đen dễ sợ, hàm răng va lộp cộp, rặn ra từng câu từng chữ.
“Bé nói thật sao? Bé sẽ không đạp ta lần nữa chứ?” Thấy Lâm Nguyệt nghiến răng trèo trẹo khuôn mặt rõ ràng tức giận, nhưng lại không thể không có bộ dạng thỏa hiệp, thiếu niên mắt tím càng vui vẻ hơn, giọng nói cứ vang lên dường như muốn xác nhận lời Lâm Nguyệt nói là thật hay giả.
“Thật đó!”
Đối mắt với một thiếu niên xa lạ khó hiểu đang ôm lấy mình, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy kiên nhẫn cộng mấy đời của nàng đã dùng hết sạch.
“Vậy bé phải thề tốt với ta, muốn ở cùng với ta, sau này phải làm bạn song tu với ta” Thiếu niên mắt tím cười cười, môi mềm áp lên tai trái khéo léo trong suốt của Lâm Nguyệt, còn vô sỉ liếm liếm cắn cắn nữa.
Vành tai kia xúc cảm thật mềm mại, khiến Lâm Nguyệt mặt đỏ bừng máu xông lên mặt, máu toàn thân như đều tập trung lên hết. Nhưng sau khi mặt đỏ tai nóng xong, Lâm Nguyệt chỉ cảm giác mình như nguồn nước bị tháo sạch. Tên này đang làm gì thế? Ăn đậu hũ của nàng sao? Bị một cậu bé hơn mười tuổi chiếm tiện nghi, nàng còn thẹn thùng chết tiệt nữa chứ?
Đối phó với kẻ địch, Lâm nguyệt có rất nhiều thủ đoạn, nhưng đối phó với một thiếu niên vô sỉ dính người, lần đầu tiên Lâm Nguyệt mới thấy, ngoài vừa thẹn vừa giận ra, thật là là bó tay luống cuống.
Nếu nàng thật sự không phải là một đứa bé chưa tới bảy tuổi, thì nàng vốn không phiền não tới vậy, nhưng vấn đề là nàng cũng không phải là một đứa bé không hiểu gì, trong cơ thể nàng linh hồn là một thục nữ trưởng thành hai mươi sáu tuổi, đối phương lại ngang nhiên ăn đậu hũ vậy, chỗ đó khiến nàng hoàn toàn không có cảm giác hay sao?
Thật không thể chịu nổi nữa mà!
Lâm Nguyệt cố đè nén dục vọng của mình lại một nhát đập chết dục vọng đối phương, cắn răng nói, “Ta vẫn chưa tới bảy tuổi!”
“Ta biết rõ mà, bé con đáng yêu như vậy, sau này nhất định phải làm bạn song tu với ta, ta phải sớm định ra trước, miễn cho bé con sau này lớn lên bị người khác lừa đi mất!” Hai trong mắt thiếu niên cười cười, nhìn mà khéo léo tuyệt mỹ của Lâm nguyệt, nói giọng nhưng không thật vậy. Cái gì mà sớm định ra chút miễn sau này lớn bị người ta lừa mất là sao?
Đứa bé này cũng mới có mười hai tuổi thôi mà? Đã sớm trưởng thành vậy sao? Giờ phút này Lâm Nguyệt ngoài phát điên và phát điên ra thì ngay cả sức nói chuyện cũng không còn.
Nàng sao quên mất trẻ con trong thế giới này lại sớm trưởng thành như vậy chứ, ở trong truyện, An Tử Dạ và Mộc Phi chung tình với Bạch Như Nguyệt, mà tuổi cũng chẳng kém với vị thiếu niên này cho lắm, còn Diệp khuynh Tuyết ngoài Liên Thành và Quân Tử Huyền ra, còn có mấy gã nam phụ cũng còn nhỏ tuổi đã vừa ý Diệp Khuynh Tuyết rồi…
Đợi chút! Người này vừa nói câu đó nghe rất quen, hình như nàng đã nghe thấy ở đâu đó rồi nhỉ! Lông mày Lâm Nguyệt cau lại, cố gắng nhớ lại xem mình đã từng nghe thấy ở đâu, lát sau đột nhiên lóe lên, dường như có vật gì đó nổ tung trong đầu. Diệp Khuynh Tuyết! Đúng vậy, chính là Diệp Khuynh Tuyết! Câu vừa nói của thiếu niên kia, ở trong truyện chính là câu mà người khác nói với Diệp Khuynh Tuyết!