Sau khi từ Bạch Như Sương liên tưởng đến sư phụ cô ta, Ân Tố Tố không nhịn được cau mày, nhớ đến một số tình tiết trong kịch bản.
Sư phụ của Bạch Như Sương tên Lãnh Nguyệt, không rõ lai lịch, trong kịch bản cũng không nhắc đến, chỉ nói bà ta cô độc một mình, mở một y quán nhỏ ở trấn Tô Nguyên.
Hầu hết các y quán đều do nam đại phu mở, nữ y thường không lộ mặt ở nhân gian, chỉ là nhà nào cần, mới đến tìm nam đại phu chẩn bệnh.
Vậy nên có nữ y mở y quán, thông thường là những nữ tử có cha hoặc bá phụ thúc thúc gì đó là người hành y mới học được chút y thuật.
Có những lúc đại phu cần phải chẩn bệnh cho phụ nhân, thì nữ y có thể trực tiếp chẩn bệnh mà không cần có rèm che ngăn cách, như vậy vừa giữ lễ, hai là có thể nắm bắt rõ bệnh tình hơn.
Nhưng nữ y và đại phu không giống nhau, Lãnh Nguyệt chính là một vị nữ đại phu.
Y quán của Lãnh Nguyệt mở được ba tháng, vô cùng vắng vẻ, không ai dám đến, lời đồn của hàng xóm xung quanh ngày càng nghiêm trọng, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn khăng khăng làm theo ý mình, không nghe lời đồn bên ngoài.
Rồi vào một ngày của ba tháng sau, gia gia của Ân Tố Tố, cũng chính là cha của thiếu niên Ân Hằng lên núi hái thuốc không cẩn thận bị ngã, vốn muốn tiết kiệm chút tiền nên không đi y quán, chỉ mua chút rượu thuốc đắp vào, kết quả bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, Ân Hằng chỉ đành cõng cha ra ngoài khám bệnh.
Nhưng khi đó Ân gia lấy đâu ra tiền, dù sao trong nhà cũng có hai đứa con trai đang đi học, học phí thực sự rất cao.
Mà phí thuốc ở trấn Tô Nguyên lại quá đắt, Ân Hằng không trả nổi, bèn nghĩ đến chỗ nữ đại phu kia thử xem sao.
Vị khách đầu tiên của Lãnh Nguyệt đến quán, bà ta cũng nghiêm túc đối đãi, còn chưa thu phí khám bệnh liền bắt đầu châm cứu, vết sưng tấy bên chân phải rõ ràng đã giảm được một chút, có hiệu quả ngay lập tức.
Lãnh Nguyệt nói với Ân Hằng, cứ châm cứu như vậy, nửa tháng một lần, mười lần như vậy là khỏi, ngoài ra bốc thêm mấy thang thuốc, có thể khỏi nhanh hơn chút.
Lúc này Ân Hằng mới nhớ ra, trước đó chạy thử mấy y quán khám bệnh đã tiêu sạch tiền rồi, bây giờ không còn tiền trả nữa.
Lãnh Nguyệt nhìn ra Ân Hằng đang quẫn bách, liền nói có thể dùng dược liệu bù vào, Ân Hằng vô cùng cảm kích, từ đó về sau, bởi vì bệnh của cha, ông ta luôn chạy qua chạy lại chỗ y quán, đồng thời cũng không quên việc học, một lần thi đã dành được hạng nhất, tình cảm giữa hai người lại càng rõ ràng hơn.
Ba năm sau, Ân Hằng lần nữa thi lên cấp, tuy không dành được hạng nhất, nhưng vẫn đứng đầu Tú tài, sau khi trúng được Tú tài, Ân gia cũng theo đà đó đi lên, không ít phú thương vì muốn lôi kéo quan hệ với Ân gia nên tặng rất nhiều trạch viện ruộng đồng, Ân Hằng thu nhận tất cả.
Hơn nữa sau khi có được danh Tú tài, Ân Hằng vốn muốn đề thân, nhưng Lãnh Nguyệt lại từ chối, sau đó vào một đêm của ba ngày sau liền rời khỏi trấn Tô Nguyên, không để lại dấu vết.
Sau này Ân Hằng đến kinh thành, khi đó Tần gia thông báo kén rể, đem thứ nữ Tần Tư Sương gả cho Ân Hằng, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Tần gia, Ân Hằng dần dần thăng tiến, con đường làm quan bằng phẳng thuận lợi.
Nhưng phía sau nam tử Tần gia không còn ai nâng đỡ được nữa, Ân Hằng cho dù muốn lôi kéo cũng không được, sau đó Tần gia rời khỏi kinh thành, quay về quê hương ở trấn An Lạc, làm người giàu có nhàn rỗi, sống cuộc sống an nhàn.
Đây chính là câu chuyện giữa cha cô và tình đầu Lãnh Nguyệt.
Trong nguyên tác, nữ phụ như cô làm trời làm đất, hại mẫu thân vì cô mà lo lắng khó yên, sức khỏe càng ngày càng kém, sau đó bệnh nặng mà qua đời.
Mà Lãnh Nguyệt từ rất lâu về trước đã quen biết cha cô, hai người tình cờ gặp lại, không hề vượt quá khuôn phép, nhưng sau khi mẫu thân cô qua đời được ba tháng, liền vào Ân phủ trở thành kế thất của Ân Hằng.
Vậy nên kiếp trước sau khi cô biết được kịch bản, tuy muốn tạo danh tiếng tốt cho nữ phụ, nhưng cũng rất chú ý đến sức khỏe của mẫu thân, cuối cùng vì không muốn Lãnh Nguyệt tu hú chiếm tổ, dứt khoát tự mình từ hôn, xuống tóc tu hành.
Kết quả cô vẫn chết, chỉ là không biết sau khi cô chết, số mệnh của mẫu thân cô có thay đổi gì không.
"Mặc Mặc, trong nguyên tác, hình như là một năm sau cha ta và Lãnh Nguyệt đụng mặt nhau tại một y quán vào đêm Trung thu".
【Kí chủ, tính toán thời gian, là năm sau.】
"Đúng, trong nguyên tác nói Lãnh Nguyệt xuống núi muộn hơn Bạch Như Sương một năm, sau khi ngao du một số nơi, đến kinh thành tìm Bạch Như Sương, đồng thời giúp đỡ cô ta không ít".
【Gọi là trợ giúp từ bên ngoài.】
Ân Tố Tố mím môi, sắc mặt lạnh đi.
Lãnh Nguyệt biết võ, biết y thuật, còn có mối thâm tình với cha cô, hai người vừa gặp lại nhau, liền dẫn đến thiên lôi địa hỏa, quá khứ ngày trước lần lượt ùa về trước mắt, tuy vẫn luôn kiềm chế, nhưng làm sao ngăn cản được tình yêu.
Nếu đời này cha cô còn dám lén lút gặp mặt Lãnh Nguyệt, vậy thì cho dù phải mang danh bất hiếu, cô cũng nhất định phải khiến mẫu thân hòa ly, tránh xa đôi dã uyên ương* này một chút.
*Dã uyên ương: cặp đôi yêu đương bất chính.
"Mặc Mặc, ta có một loại cảm giác, ta cứ luôn cảm thấy sư phụ của Bạch Như Sương đã đi cùng cô ta rồi".
Theo kịch bản, khi cha cô và Lãnh Nguyệt gặp lại nhau, bà ta do dự muốn nói lại thôi, viền mắt ửng đỏ, mang theo cảm xúc ai oán nói không rõ, cuối cùng biết được thân phận của cha cô, liền cố nén không rơi lệ, quay người rời đi, bị Ân Hằng giữ cánh tay lại.
Cái kiểu tiểu cô nương tỏ ra thâm tình yếu đuối này, ban nãy Bạch Như Sương vừa dùng, ít nhất cũng phải có đến ba phần giống nhau, còn về tại sao có bảy phần khác biệt, đó là vì Bạch Như Sương vẫn chưa thành thục.
"Mặc Mặc, điều ta hoài nghi đó chính là Lãnh Nguyệt sớm đã đến kinh thành rồi, nhưng vẫn luôn án binh bất động, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ xuất hiện trước mặt cha ta".
【Kí chủ, mục đích Lãnh Nguyệt làm như vậy là gì?】
Ân Tố Tố lắc đầu, cười khổ một tiếng nói: "Đây chỉ là ta nghĩ linh tinh không có căn cứ thôi, nhưng ta luôn cảm thấy chính là như vậy".
【Lẽ nào nữ chính được vạn người mê, sư phụ của nữ chính cũng được vạn người mê?】
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Ân Tố Tố, nhanh đến nỗi cô không bắt kịp, chỉ đành tạm thời buông xuống tâm trạng phức tạp lúc này.
"Cho dù nữ chính thực sự học theo sư phụ cô ta, cũng không liên quan đến ta, người không phạm ta, ta không phạm người".
Ân Tố Tố hít sâu một hơi, chỉ cần không làm tổn thương người cô yêu thương, không đem cô ra làm bia đỡ đạn, cô cũng sẽ không chủ động ra tay.
"Tiểu thư, chúng ta tới rồi".
Tiểu Nha la một tiếng.
Ân Tố Tố mau chóng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhìn người đang vội vã đến vấn an, sắc mặt tươi cười bước nhanh mấy bước: "Tống quản sự".
"Sao tiểu thư lại đích thân đến đây, nếu có gì cần, chỉ cần phân phó một tiếng với hạ nhân trong trang tử là được rồi".
Tống quản sự vội nói.
Tiểu Nha cười nói: "Hôm qua tiểu thư nhà ta nghe nói Tống quản sự có trưởng tôn rồi, vậy nên đưa theo ta đến chúc mừng".
Nói xong, đưa tay nải đã chuẩn bị ra.
Tống quản sự ước chừng, sau đó nhanh chóng lùi lại, "tiểu thư, đây ngàn vạn lần không thể.
Phu nhân và tiểu thư tin tưởng ta như vậy, đem trang tử này giao cho ta quản, ngân tiền mỗi năm thu được không ít, còn thưởng không ít đồ, sao ta dám nhận lòng tốt của tiểu thư được chứ".
Ân Tố Tố cười nói: "Tống quản sự khách sáo rồi.
Ta đã nghe được thì nhất định phải đến một chuyến, nếu không qua vài ngày nữa, tin tức truyền đến tai mẫu thân ta, vẫn không tránh được lại sai người đi chuyến nữa.
Tống quản sự cứ coi như là thương xót tiểu nha hoàn nhà ta, đừng để họ lại chạy thêm chuyến nữa".
Tiểu Nha vội nói: "Đúng đó Tống quản sự, ông cứ nhận đi, hơn nữa đây là cho trưởng tôn của ông, không phải cho ông đâu, nếu muốn từ chối, phải bảo trưởng tôn nhà ông đích thân mở miệng chứ".
Tống quản sự dở khóc dở cười, chỉ đành nhận lấy, nói: "Tiểu Nha đúng là càng ngày càng khéo ăn khéo nói".
"Là tiểu thư khoan dung, mới giúp ta nhanh nhẹn như vậy, nếu là trong các phủ khác, ta sớm đã bị cho ăn gậy rồi".
Tiểu Nha cười nói..