Ánh mắt Ân Tố Tố khẽ động, nhìn Tống quản sự nói: "Ta có thể đi thăm tôn tử của ông không?"
Tống quản sự mặt mày rạng rỡ nói: "Tất nhiên là được, tiểu thư là Bồ Tát chuyển thế, người đi thăm tôn tử của ta thì đó là phúc khí của nó".
Nói xong, Tống quản sự nhanh chóng đi trước dẫn đường, đưa Ân Tố Tố và Tiểu Nha đi vào trong viện tử.
Viện tử của hộ nông gia khá lớn, quét dọn sạch sẽ, mùi canh gà thoang thoảng bay ra từ phía trù phòng, phu nhân Tống quản sự đang bận rộn, còn không biết bọn họ đã đi vào rồi.
Cho đến khi Tống quản sự la một tiếng, phu nhân Tống quản sự mới vui vẻ đi ra ngoài, vứt việc trong trù phòng cho ông, đưa Ân Tố Tố vào trong phòng.
Con trai của Tống quản sự là Tống Minh đi mua gà mái già ở mấy hộ nông gia xung quanh rồi, bởi vì dùng gà mái già hầm canh mới bổ, mà thê tử của Tống Minh đang nằm trên giường, thấy Ân Tố Tố đến, sắc mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nói: "Nơi ở cữ làm sao có thể để tiểu thư đến, mùi ở đây khó ngửi".
Ân Tố Tố cười nói: "Ta thấy Tống Minh chăm sóc cô rất tốt, căn phòng này rất sạch sẽ, làm gì có mùi gì".
Nói xong, đi về phía trước, nhìn đứa trẻ sơ sinh mà thê tử Tống Minh đang ôm, trong lòng mềm mại, "đứa trẻ trông khỏe khoắn đấy".
"Mặc Mặc, bùa xua tan mọi bệnh tật đó, cho đứa trẻ này dùng đi".
【Vâng, kí chủ.】
Em bé nhà Tống quản sự lúc mới sinh có hơi gấy yếu, cộng thêm việc lúc thê tử Tống Minh mang thai bị nhiễm lạnh, vậy nên em bé sinh ra đã yếu ớt.
Nếu bây giờ cô đã đến thăm, tất nhiên phải giúp em bé xua tan mọi bệnh tật, không cho nữ chính cơ hội.
Sau khi thăm em bé xong, Ân Tố Tố và Tiểu Nha cáo từ, còn nhận được không ít trứng gà đỏ của Tống gia biếu tặng.
Đến trưa Ân Tố Tố mới quay về trang tử, vừa hay ca ca cô và Lục Dịch cũng vừa về đến, thấy cô đi vào, cả hai liền dừng bước.
Ân Tố Tố sai Tiểu Nha đi cất trứng gà, còn mình vội vã đi đến chỗ hai người hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Dịch lắc đầu, "mọi chuyện đều thuận lợi".
Ân Tố Tố nghe vậy, trực tiếp nói: "Vương Uất Sơn nhận tội rồi?"
Ân Nguyên Tân gật đầu, nói: "Nhận tội rồi, lời chứng giống như những gì tiểu thư Nguyễn gia cung cấp, có một người đeo mặt nạ sai hắn đi giết Từ thái phi, hắn cho rằng người Nguyễn gia chê hắn nghèo nên mới xem thường hắn, nếu chỉ cần giết một người mà có thể lấy được nhiều tiền như vậy thì tại sao không làm.
Hơn nữa, người đeo mặt nạ kia đã sắp xếp xong mọi thứ, mọi chuyện hắn làm đều có người tiếp ứng".
Ân Tố Tố nghe xong không khỏi trợn mắt trắng, nếu đơn giản như vậy, người đeo mặt nạ kia việc gì phải tìm đến hắn, dù sao cũng sắp xếp xong hết rồi, mọi chuyện đều có người tiếp ứng.
Ân Nguyên Tân nói xong, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Tiếp đó lúc hắn muốn giết người, đụng phải ma ma thức dậy giữa đêm, sợ gây ra động tĩnh lớn, cho nên đánh ngất ma ma đó, vì muốn xóa bỏ mọi dấu vết nên phóng hỏa".
Sắc mặt Lục Dịch hơi lạnh, "chuyện này nghe ra thì giống như là hắn nhận tiền rồi giết người, còn về người đeo mặt nạ kia là ai thì không rõ, vậy nên vụ án này tạm thời có thể kết thúc rồi.
Còn người đeo mặt nạn kia là ai thì lại là một vụ án khác, cần phải bẩm báo lên trên xem có tiếp tục điều tra không".
Ân Tố Tố có chút sốt ruột, hệ thống không hề thông báo cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là nói vụ án này căn bản chưa hề kết thúc, có thể là cô đã bỏ sót gì đó.
Cô bắt buộc phải tìm ra nó, vụ án này không thể cứ như vậy kết thúc được.
"Ta có thể gặp hắn không? Nhưng, ta hy vọng bên cạnh không có ai được chứ?" Ân Tố Tố có chút nôn nóng hỏi.
Chuyện đến nước này, nếu còn không dùng chút thủ đoạn khác người, thì thời hạn nhiệm cụ của cô sẽ quá hạn mất.
Ân Nguyên Tân kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng có hơi do dự.
Một mặt cậu hy vọng muội muội có thể ra ngoài nhiều hơn, nhìn thấy sự rộng lớn của thế giới bên ngoài, hy vọng cô cao ngạo tự do mà trưởng thành, đùng bị nhốt trong nơi khuê phòng, bị nuôi dạy thành một đóa hoa yếu đuối.
Nhưng mặt khác, cậu không muốn cô nhìn thấy sự bẩn thỉu của thế gian này, không muốn cô bị mấy thứ dơ bẩn kia ảnh hưởng.
Sau khi Lục Dịch nghe xong, càng có ấn tượng tốt hơn về Ân Tố Tố, hắn nghĩ đơn thuần nghĩ Ân Tố Tố không muốn vụ án này bị phán sai, vậy nên mới muốn thử một phen.
"Được, ta sai người đưa hắn qua đây, cô xem xem ở trang tử này có chỗ nào thích hợp, ta sai người canh giữ xung quanh, không cho ai làm phiền cô".
Lục Dịch nói.
Mắt Ân Tố Tố sáng lên, sau khi giao mọi chuyện cho ca ca cô xử lý, liền quay về phòng mình, bắt tay vào chuẩn bị.
"Mặc Mặc, làm sao mới nhận được bùa nói thật?".
Ân Tố Tố vừa quay về, lập tức hỏi ngay.
【Kí chủ, hồi còn nhỏ là tình cờ có được, từ đó đến nay cô chưa từng nhận được bùa nói thật nữa.】Mặc Mặc có chút tiếc nuối nói, nếu có được bùa nói thật, còn sợ tên kia không chịu khai thật sao?
Ân Tố Tố có hơi đau đầu, bảo Mặc Mặc mở không gian ra, lục lọi trong không gian một phen, sau khi lật tung cả một đống bùa chú lên, tìm ra được một lá bùa say rượu.
Người ta hay nói rượu vào lời ra, không biết có dùng được không.
Trừ cái này ra, còn có mấy lá bùa quỷ.
Cái thứ gọi là bùa quỷ này, Ân Tố Tố vốn muốn giữ lại để trêu trọc người khác, nào biết nhị phòng lại chuyển đi rồi, đến nay vẫn chưa quay lại, nên cô cũng đành giữ lại mấy lá bùa quỷ này, bây giờ có thể đem ra dọa người kia.
Tóm lại có tác dụng hay không cũng phải thử một lần.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Ân Tố Tố tạm thời yên tâm hơn, sau khi ăn bữa trưa đơn giản, bắt đầu điều chỉnh lại tinh thần.
Kết quả vừa qua giờ ngọ, không ngờ có người còn đến sớm hơn cả Vương Uất Sơn, đó chính là hai vị khách không mời mà đến hôm qua - Tiêu Cảnh Vân, còn có Bạch Như Sương.
Mục đích hai người đến đây rất đơn giản, thì ra là họ đang chọn trang tử, không dễ dàng gì Bạch Như Sương mới nhìn trúng một trang tử khác, họ vốn muốn mua, kết quả trang tử đó là của Ân Nguyên Tân, nên mới qua đây.
Ân Nguyên Tân nhìn thấy hai người liền tức đến bật cười, không chừa cho chút mặt mũi nào, trực tiếp từ chối.
Tiêu Cảnh Vân còn muốn nói tiếp, Ân Nguyên Tân trực tiếp mở miệng nói: "Trên trang tử của một nam tử chưa từng định thân như ta đột nhiên xuất hiện một nữ tử không rõ lai lịch đến ở? Tiêu Cảnh Vân, năm sau ta phải tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu như lúc này lòi ra tin này, ngươi cảm thấy sau này ta còn có cơ hội được trọng dụng không?"
Chân mày Bạch Như Sương hơi nhướng lên, trên mặt mang theo vẻ tức giận: "Ta không phải người không rõ lai lịch, bây giờ trong kinh thành đều đồn ta là y tiên, ta ở trang tử đó, người ta cũng chỉ cho rằng ta có giao hảo với Ân phủ, hơn nữa ta chẳng qua chỉ là ở nhờ một thời gian, ngươi hà tất phải tuyệt tình như vậy".
Ân Nguyên Tân liếc cô ta, đây chính là chuyện cậu lo lắng, cậu không muốn có bất kì quan hệ nào với nữ tử này, cho dù bây giờ tiếng tăm của nữ tử này rất tốt, cậu cũng muốn tránh xa cô ta.
"Nguyên Tân, là ta suy nghĩ không chu toàn".
Tiêu Cảnh Vân nghiêm túc cúi người hành lễ, thành khẩn xin lỗi.
Thực ra ban đầu y cũng nghĩ đến rồi, nhưng vì Bạch Như Sương nên vẫn muốn đến hỏi thử, mới khiến vị huynh đệ tốt này khó chịu như vậy.
"Nguyên Tân, ta bảo đảm đây là lần cuối cùng".
Tiêu Cảnh Vân nói xong, trực tiếp kéo Bạch Như Sương còn đang muốn mở miệng, vẻ mặt không tình nguyện kia đi..