Sức khỏe của Cố Khinh Âm dần tốt lên, thời gian tuần tra quân đồn trú trong kinh thành cũng đã bắt đầu, nhưng làm thế nào Cố phu nhâncũng không chịu cho nàng ra ngoài. Phải thương lượng nài nỉ mãi Cố phu nhân mới chịu đồng ý, nàng sai người đến Ngự sử đài xin nghỉ thêm ba ngày, ba ngày sau nàng cùng mấy vị giám sát Ngự sử sẽ hội hợp ở quân doanh.
Hôm nay, Cố Đức Minh vừa hồi phủ không lâu, đã nghe gác cổng thông báo Nguyễn Hạo Chi tới bái kiến.
Kỳ thực trong lòng Cố Đức Minh có hơi hoài nghi, tính đến nay Nguyễn Hạo Chi đã lâu chưa tới Cố phủ, lần này Khinh Âm bị thương, theo lý hắn là hôn phu thì nên đến đây lâu rồi mới phải, còn chẳng bằng dáng vẻ ân cần của Kỷ Trác Vân. Ông lắc lắc đầu, dù sao ông đã nhận định cửa hôn nhân này, cũng hiểu Nguyễn Hạo Chi làm con rể sẽ không có khiếm khuyết gì.
Nguyễn Hạo Chi đi vào, thi lễ, không nói gì, chỉ cúi đầu đứng ở một bên.
Cố Đức Minh khẽ nhíu mày, bảo hắn ngồi, sai đầy tớ dâng trà thơm, hơi trà nóng bốc lên tạo thành lớp sương mù lượn lờ quanh khuôn mặt hắn. Ông cảm thấy rằng lần này hắn đến đây không giống như hồi trước nữa.
Nguyễn Hạo Chi hỏi thăm vài câu đơn giản về thương thế của Cố Khinh Âm, nghe nói không có gì trở ngại thì không hỏi lại nữa. Hắn vẫn duy trì dáng vẻ nhã nhặn bình tĩnh, sau một lúc lâu, mới nói: "Cố đại nhân, hôm nay hạ quan đến đây là muốn hỏi một chuyện." Ngữ khí của hắn hơi cổ quái, môi cũng hơi run lên.
Cố Đức Minh nhìn thần sắc của hắn, uy nghiêm nói: "Cháu muốn hỏi cái gì?"
Thân thể Nguyễn Hạo Chi hơi run rẩy, tính cách hắn vốn do dự yếu đuối, không quả quyết, làm việc chiêm tiền cố hậu (Ý nói làm việc cẩn thận chu đáo), không quyết đoán. Khi bị Cố Đức Minh cao giọng hỏi như vậy, hắn khó tránh khỏi có chút lo lắng bất an.
Hắn há to mồm, không biết phải mở miệng thế nào, dù sao bao năm nay Cố Đức Minh đối xử với hắn không tệ, nâng đỡ hắn đến hôm nay, cho dù hắn đã trở mặt với Cố Khinh Âm, nhưng vẫn có một phần kính sợ Cố Đức Minh.
Lúc mới nghe tin đồn, hắn hoàn toàn không tin, chỉ vì sau đó mấy người bạn cũ cùng trường đều ngấm ngầm nói chuyện này với hắn, thái độ vừa đồng tình vừa phẫn nộ, Tôn Thượng Hằng lại bảo việc này chắc như đinh đóng cột, than hắn nhận giặc làm cha, khiến lòng nghi ngờ trong hắn càng lúc càng lớn.
Vì chuyện của Cố Khinh Âm, dù hắn có muốn nói mấy lời độc ác, nhưng rốt cuộc cũng vẫn phải băn khoăn về Cố Đức Minh. Bao lâu nay luôn dựa vào Cố phủ, bây giờ lại chuyển sang thế đối địch, hắn cần rất nhiều dũng khí, nên mới chậm chạp không ra tay. Hắn cố gặng chịu đựng được đến hôm nay, nhưng lời đồn đại đã mọc rễ trong lòng, ngày càng lan rộng, chẳng có cách nào bỏ qua.
Nguyễn Hạo Chi lặng im một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, nói: "Làm chuyện của Niên gia, không biết có liên quan đến Cố đại nhân?"
Hai mắt Cố Đức Minh sáng như đuốc, thâm thúy hữu thần. Bàn tay đặt trên bàn bỗng dưng căng thẳng, ông trầm giọng nói: "Dù cháu nghe được cái gì, cũng đừng vội vàng đi quấy rầy phụ thân cháu."
"Ngài sợ cha cháu nói ra chuyện gì sao?!" Nguyễn Hạo Chi cao giọng hỏi vặn lại, hắn nhìn ra vẻ lảng tránh của Cố Đức Minh.
Cố Đức Minh lạnh lùng nhìn hắn, "Phụ thân cháu vất vả lắm mới có thể sống thanh tịnh qua ngày, nhưng vẫn không thoát khỏi tật cũ năm xưa. Cháu làm con, cũng nên nghĩ thay cho ông ấy."
"Được," Nguyễn Hạo Chi nói: "Dù sao cháu cũng không định đi hỏi ông ấy, không bằng Cố đại nhân cho cháu một đáp án chính xác, cháu đỡ phải mất công đi chứng thực."
"Năm đó phụ thân cháu và ta đã hứa với nhau tuyệt đối không nhắc lại chuyện năm đó." Ánh mắt Cố Đức Minh sâu thẳm nhìn hắn, "Dù cháy nghe được cái gì, lão phu cũng sẽ không giải thích nửa câu."
"Ông!" Nguyễn Hạo Chi đứng lên, hơi kích động, "Ông đang chột dạ! Năm đó cha tôi vì bảo vệ ông mới bị giam lỏng, Nguyễn gia một đêm suy tàn, tất cả đều do ông, Cố Đức Minh! Ông giả bộ thanh cao, bố thí cho tôi, khiến tôi phải nhớ kỹ ân huệ to lớn của ông sao? Tôi nói cho ông biết, tôi thèm vào! Tôi không cần ân huệ của kẻ thù!" Hắn kích động đá văng chiếc ghế dựa.
Lão quản gia của Cố phủ nghe thấy động tĩnh bèn chạy vào, thấy hai mắt đỏ ngầu Nguyễn Hạo Chi đang mắng chửi lão gia nhà mình, hoàn toàn không còn dáng vẻ kẻ đạo đức giả ngày thường. Lão quản gia cho người đè hắn lại, sợ hắn lại làm ra hành động gì quá khích.
"Ngươi cứ cho hắn nói tiếp đi!" Cố Đức Minh vung tay lên, mấy tên gia đinh đành phải buông Nguyễn Hạo Chi ra, đứng bên cạnh đề phòng nhìn hắn.
Nguyễn Hạo Chi sửa sang lại y bào, ánh mắt càng âm trầm, "Cố Đức Minh, ông nhớ cho kỹ, không phải Nguyễn Hạo Chi tôi vô tình vô nghĩa, mà là Cố phủ khinh người quá đáng! Là ông bức tôi, ông hại cha tôi thành như vậy mà còn dám yên tâm thoải mái hưởng thụ hết thảy?!" Hắn nhìn quanh bốn phía, run giọng nói: "Cố Khinh Âm đã nói với ông chuyện nàng ta muốn từ hôn chưa? Vẫn chưa sao? Không phải nàng ta đã đính ước với Kỷ Trác Vân rồi sao? Ông vẫn giả vờ mình là trang quân tử, không dám nói với tôi sao? Được, vậy để tôi làm, nhà các người cao sang như vậy, Nguyễn Hạo Chi tôi trèo cao không nổi, ta muốn lập tức giải trừ hôn ước với Cố Khinh Âm!"