Lần trước Cố Đức Minh phạt quỳ ở từ đường Cố Khinh Âm vì nàng muốn từ hôn, nhưng nàng không chịu khuất phục. Công thêm lúc ấy nàng phải tham gia xuân tuần, nên mọi chuyện mới được gác lại.
Trong lòng ông đã nhận định mối hôn sự này với Nguyễn phủ, không kẻ nào được phép xen vào. Huống chi, nữ nhi và Nguyễn Hạo Chi lại là thanh mai trúc mã, ông đã nhìn cả hai trưởng thành. Nếu là cách đây nửa năm, dù ở bất cứ phương diện nào, ông đều không nghĩ tới việc hôn nhân này sẽ có gì không ổn.
Khuôn mặt Cố Đức Minh hơi trầm xuống, ông chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng lý do Nguyễn Hạo Chi lại đến đây để chất vấn ông về chuyện năm xưa.
Nội viện Cố phủ.
Cố phu nhân và Cố Khinh Âm ngồi cạnh nhau, trước mặt bày một khay trái cây theo mùa.
Cố phu nhân nắm tay nữ nhi than thở: "Khinh Âm, thực ra nương vẫn không dám nói với con," bà liếc mắt nhìn sắc mặt của Cố Khinh Âm, "không biết Nguyễn Hạo Chi tự dưng làm sao mà hôm qua lại đến phủ ta gây náo loạn với cha con, nói muốn từ hôn."
Cố Khinh Âm không phải là người nhẫn tâm, trong lòng nàng vẫn còn vài phần tĩnh nghĩa với Nguyễn Hạo Chi, đó là hổ thẹn, là vài phần áy náy. Không biết vì sao tâm tình Nguyễn Hạo Chi lại thay đổi lớn đến vậy, nhưng nàng chỉ coi là hắn giận nàng vô tình. "Cha không sao chứ ạ? Sao hôm qua không nói với con," nàng than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Là lỗi của nữ nhi."
Cố phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Cha con không sao, trong lòng ông ấy cũng hiểu mà, chẳng lẽ còn bị tiểu tử đó chọc tức được sao? Còn con ấy, đừng suy nghĩ miên man nữa, việc này nào có ai đúng ai sai. Nhưng Hạo Chi gây ồn ào như vậy, thật sự không để ý đến chút tình cảm ngày xưa nữa rồi."
Cố Khinh Âm nhận quả đào tươi được mẫu thân gọt sạch vỏ, chậm rãi nói: "Không phải cha còn muốn tiến cử Hạo Chi đến Lại bộ sao?" Nàng không nghĩ tới Nguyễn Hạo Chi sẽ đến nhà mình gây náo loạn, còn trực tiếp tìm phụ thân, chẳng chừa cho mọi người chút thể diện, khiến chút áy náy còn lại trong lòng nàng cũng phai nhạt.
"Cha đã nhìn trúng Hạo Chi, cũng giúp hắn bao nhiêu lần. Cho dù hắn không có duyên với con, cũng không nên quậy phá cha con như vậy, chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho hắn cả." Cố phu nhân lắc lắc đầu, "Qua chuyện lần này, cha ngươi cũng nguội lòng phân nửa, nhưng vẫn không chịu từ hôn, ai da, không biết ông ấy còn còn cố chấp cái gì chứ."
Quả đào tươi mới nhiều nước nhưng Cố Khinh Âm ăn mấy miếng nhưng vẫn không yên lòng. Cố phu nhân cũng biết nàng vẫn còn vướng mắc chuyện này, liền nói tránh đi: "Hôm nay gác cổng đã nhận một phần đại lễ, con nói xem là của ai?"
Nàng đã xin nghỉ nhiều ngày, có đồng liêu đến tặng lễ cũng là chuyện bình thường, những người có quen biết đều đến trong phủ thăm nom, nên Cố Khinh Âm cũng không để ý, chỉ nói: "Mỗi ngày đều có lễ đến, nữ nhi nào biết là của ai."
Cố phu nhân cười nói: "Nương không làm khó con nữa, lễ này do Thượng Quan đại nhân đưa đến, gác cổng phải chuyển mấy lần mới hết, ra tay thật là hào phóng. Bên trong có một vài loại thuốc bổ quý đến nương còn chưa thấy bao giờ, hôm nay được dính tí hào quang của con."
Cố Khinh Âm quay đầu lại, nhìn thẳng vào Cố phu nhân, hỏi lại: "Thượng Quan Dung Khâm?"
"Trong triều này còn mấy người mang họ Thượng Quan, tất nhiên là hắn rồi, cha con rất tôn sùng hắn, ta còn tưởng hắn chỉ biết nghiên cứu học thuật thôi chứ. Nay xem ra hắn đúng là có lòng." Cố phu nhân cười khanh khách.
Cố Khinh Âm đặt quả đào xuống bàn, trong lòng bất ngờ dâng lên cảm giác chua chát. Từ đó ngày đoàn xe bị tập kích, nàng và Thượng Quan Dung Khâm cũng không gặp nhau, không có một chút tin tức nào của hắn, nàng từng nghĩ hắn sẽ đi tìm mình, chỉ là không tìm được thôi. Chung quy lúc đó bọn họ cũng từng có mỗi quan hệ giúp đỡ nhau, hắn muốn cứu quận chúa, nàng phải rời khỏi sơn trang, chỉ có thế chứ không hơn. Nhớ lại chuyện hồi đó, giọng điệu nàng liền trở nên lạnh nhạt, "Thượng Quan đại nhân chỉ nể mặt cha thôi, nương nói cái gì thế."
Cố phu nhân không biết tâm tư của nữ nhi, nói tiếp: "Nể mặt phụ thân con cái gì chứ, là do hắn đã nhớ kỹ Cố phủ chúng ta, mới nghe tin đã lập tức đưa đồ bổ đến. Khi nào con khỏe hẳn, nhớ đến nhà bái tạ."
Cố Khinh Âm chỉ im lặng không nói.
Ở trong phủ tĩnh dưỡng lâu ngày, vết thương trên tay Cố Khinh Âm đã tốt hơn nhiều, bắt đầu tróc vẩy. Vì lời dặn dò của cha mẹ mà nàng mang theo không ít thuốc trong bọc quần áo, ngồi trên một chiếc xe ngựa do Ngự sử đài cố ý phái tới đi thẳng đến quân doanh.
Quân đồn trú kinh thành đóng ở chân núi, một nơi non xanh nước biếc.
Giờ mùi canh ba Cố Khinh Âm mới đến nơi, chẳng cần nghỉ ngơi, vội vã ăn chút gì đó, đặt tay nải trong doanh trướng, rồi chuẩn bị triệu tập giám sát Ngự sử hỏi rõ tình hình tuần tra. Lúc nàng xốc mành lên chuẩn bị ra ngoài tìm người thì đụng vào một dáng người cao to đột ngột tiến vào.
Cố Khinh Âm hoảng hốt nhưng đã bị người đó áp trên vách tường.