Edit+beta: LinhLan601
"Ký chủ, cô bước vào thế giới này vừa lúc nữ chính tham gia vào Hội Học Sinh, chỉ mới truyền ra được chút tai tiếng. Cô còn có cơ hội."
-------cốc cốc cốc.....
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa.
"Tiểu thư, đã đến giờ đi học."
Thì ra là Vương quản gia đến kêu cô dậy đi học, làm cô giật mình nhảy dựng.
"Cháu đã biết. Thay quần áo xong cháu xuống ngay."
Tô Nhụy đi đến tủ quần áo bên cạnh, lấy ra đồng phục của mình. Cô cởi áo ngủ, cẩn thận đánh giá thân thể này.
Chỉ thấy người con gái trong gương, dáng người cao một mét sáu, ngũ quan tinh xảo vô cùng, da trắng như tuyết, một đầu tóc đen nhu thuận buông xuống bên hông. Cả người giống như búp bê Tây Dương được người ta cẩn thận đặt trong tủ kính. Càng ngạc nhiên hơn chính là trên người cô tràn đầy hơi thở an tĩnh, trầm ổn khó có thể xuất hiện ở độ tuổi này. Đồng thời, còn có khí chất cao quý của một tiểu thư danh giá, nhưng lại không mãnh liệt đến mức khiến người ta lùi bước.
Thay quần áo xong, Tô Nhụy xuống lầu ăn cơm.
Ngồi xuống bàn ăn, chỉ một lát sau, dì Vương liền mang thức ăn lên.
Lúc này, Tô phụ cùng Tô mẫu cũng xuống dưới ăn sáng. Thấy cô, hai người bèn trêu ghẹo: "Nhụy Nhụy, nay con dậy thật sớm nha."
Tô Nhụy tươi cười đáp lại, khẽ đánh giá vợ chồng Tô gia trong trí nhớ. "Ba mẹ, hai người cũng dậy thật sớm quá đi."
Tô phụ cùng Tô mẫu thường xuyên phải đi công tác nên thời gian ở bên cạnh Tô Nhụy không được bao nhiêu. Tô Nhụy muốn thay nguyên chủ bù đắp lại tiếc nuối này thì nhất định phải cùng cha mẹ Tô ở chung thật nhiều.
Tô Nhụy dừng một chút, trầm tư nói: "Ba mẹ, con thích Cố Ly Cẩn, ba mẹ thấy thế nào?"
Tô phụ cùng Tô mẫu đều cảm thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, hai người cảm thấy không thể nào tin nổi.
Vẫn là Tô mẫu mở miệng trước:" Nhụy Nhụy, con thích Ly Cẩn là việc tốt. Mẹ và ba con đều hiểu rõ đứa trẻ này. Quả thực là người không tồi."
Nhưng mà, Cố Ly Cẩn đối với ai cũng đều lạnh lùng, lãnh đạm. Hắn không thích Tô Nhụy chỉ sợ sẽ khiến cô tổn thương.
Mẹ cô lại tiếp tục nói: "Mẹ nuôi của con luôn nhắc mẹ mãi, muốn con trở thành con dâu của nhà bọn họ. Nếu Ly Cẩn thích con, thì đây chính là chuyện không thể tốt hơn. Nhưng ba mẹ chỉ sợ..... " Mẹ của Cố Ly Cẩn không có đứa bé nào là nữ nhưng lại vô cùng thích con gái. Sau khi Tô Nhụy được sinh ra, bà liền yêu thích không buông,thậm chí nhận cô làm con gái nuôi, yêu thương không khác gì con ruột của mình.
Tô Nhụy đối với mẹ cười cười, khẽ gật đầu: "Mẹ, con biết mẹ sợ con bị tổn thương. Nhưng con hy vọng ba mẹ tin tưởng vào con, Cố Ly Cẩn anh ấy cũng thích con gái của hai người. Chẳng qua là không nói ra mà thôi. Ba mẹ yên tâm, anh ấy rất yêu con, ba mẹ nói anh ấy lãnh đạm, kỳ thật chỉ là vẻ bề ngoài, bởi vì đối xử với con, anh ấy vô cùng ôn nhu."
Sau khi cô nói xong, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc ngọt ngào. Ánh mắt Tô phụ Tô mẫu liền lóe sáng.
Bọn họ cảm thấy con gái mình rất thích Cố Ly Cẩn, đứa bé mà họ nhìn từ nhỏ cho đến khi lớn lên. Làm cha mẹ đều hy vọng con cái mình có thể hạnh phúc. Như vậy, họ cũng thấy vui mừng.
Liếc nhìn nhau một cái, hai người vui vẻ cười cười.
Tô Nhụy ăn sáng xong, chào tạm biệt Tô phụ cùng Tô mẫu, liền chuẩn bị đến trường.