Editor: Thơ Thơ
Trong ghế xe chạy ở trong màn đêm, Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh ngồi song song ở ghế sau.
Cô ngưng thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng tâm tư sớm đã bay lên trên chín tầng mây.
Làm sao bây giờ?
Nên tìm cái cớ gì xuống xe đây? Nếu không xuống xe, chỉ sợ tối nay lại cùng Hoàng Phủ minh về nhà ở sao?
Không khí này rất tốt, lại là cảnh đêm đẹp, Tuyết Vi thật sự không muốn mất hứng, thế nhưng, cô lại rất là thúc bách nếu phải cùng Hoàng Phủ Minh ngủ với nhau, thập phần rối rắm.
“Ai……” Tuyết Vi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, xe chậm rãi ngừng lại.
“Đã tới rồi.” Hoàng Phủ Minh cực kỳ thân sĩ mở ra cửa một bên xe cho Tuyết Vi.
Cô bồi hồi không chừng đi xuống xe, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Tuyết Vi không khỏi ngây ngẩn cả người …… “Nơi này?” Hoàng Phủ Minh vậy mà đưa cô trở về nhà??? Thơ_Thơ_ddlqd
“Trở về đi.” Hoàng Phủ Minh nho nhã cười, nắm thật chặt vạt áo Tuyết Vi.
Cô cảm ‘ kích ’ đối diện con ngươi anh đen nhánh, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, mắt anh sâu giống như là một đôi ‘ động ’ đen lộng lẫy, làm người nhìn liền sẽ nhịn không được bị hít vào, không thể tự kềm chế.
“Cảm ơn……” Tuyết Vi nhàn nhạt cười.
Hoàng Phủ Minh đã sớm nhận ra cô một đường lo lắng, ‘ dục ’ tốc bất đạt, bây giờ toàn dự định của anh ở trên người ‘ phụ nữ ’ này, theo đuổi cô một chút.
“Nhị thiếu gia.”
Lúc Tuyết Vi vừa muốn xoay người rời đi liền nghe được giọng của Lạc quản gia. Chỉ một thoáng, trong đôi mắt phượng của cô không khỏi xẹt qua một tia sáng giảo hoạt……
“Lạc quản gia, sao ông lại tới đây?”
“Nhị thiếu gia, tôi tính tìm ngài. Lão gia kêu tôi kêu ngài về nhà.” Lạc quản gia thở hổn hển chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Minh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Tuyết Vi cách đó không xa: “Còn có cô, Tuyết tam tiểu thư.”
“Hả?” Hoàng Phủ Minh hồ nghi nhíu mày, khi ánh mắt đối diện với Tuyết Vi một khuôn mặt nhỏ phiếm nụ cười quỷ dị, trong đôi mắt đen của anh mơ hồ hiện lên một tia sáng lạnh lẽo ……
Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.
Biệt thự to như vậy tràn ngập không khí ngưng kết, Hoàng Phủ Dương Vinh và Dạ Phi Nhã Lệ ngồi song song ở trên sô pha, lẳng lặng chờ đợi hai vợ chồng Hoàng Phủ Minh trở về.
“Nhị thiếu gia hẳn là sắp trở lại chứ?” Tuyết Phỉ Nhi đứng ở một bên hiện ra nôn nóng.
Dạ Phi Nhã Lệ nhìn thời gian: “ừ, mới vừa nhận được điện thoại của Lạc quản gia, nói là đã tìm được Minh Nhi, tính thời gian, Minh Nhi hẳn là sắp trở lại.”
“Lão gia, phu nhân, nhị thiếu gia đã trở lại.” Lời này vừa mới nói xong, một hầu gái liền vội vàng chạy vào trong phòng khách. Thơ_Thơ_ddlqd
Nối gót tới, cửa lớn phòng khách mở ra, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi một trước một sau đi đến.
Không khí trong phòng khách tức khắc giương tên bạt nỏ, Hoàng Phủ Minh xụ mặt, trong đôi mắt đen bắt đầu khởi động ánh sáng mãnh liệt khác.
Nhưng thật ra toàn bộ hành trình Tuyết Vi vẫn duy trì nụ cười, khi đôi mắt phượng trong lúc vô tình đối diện đôi mắt Dạ Phi Nhã Lệ, nụ cười trên mặt cô càng thêm thâm thúy lên……
“Cha, tìm con có chuyện gì?”
“Minh Nhi, trong khoảng thời gian này con vẫn luôn ở bên ngoài, cha nghĩ, con cũng nên trở lại. Chuyện bên trong Bộ đội con cũng nên đi quản.”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói lạnh một khuôn mặt.
Tuyết Vi ở bên thấy vậy, vội vàng lôi kéo góc áo anh, ý bảo anh có thể cho ra đáp án.
“vâng, con đã biết.” Hoàng Phủ Minh ứng phó gật đầu, kéo tay Tuyết Vi liền phải rời đi.
“Từ từ…… Đến nỗi chuyện giữa con và Tuyết Vi ……” Hoàng Phủ Dương Vinh hơi đổi giọng. “cha có thể tiếp thu Tuyết Vi làm con dâu nhà của chúng ta. Nhưng mà……”
“Nhưng mà?!” A, Hoàng Phủ Minh muốn nghe chính là cái từ ‘ nhưng mà ’ này!!!
Anh thật ra muốn nhìn một chút lần này trong hồ lô của cha rốt cuộc bán ‘ thuốc ’ gì!!
“Nhưng mà, cha muốn con cũng lưu lại Phỉ Nhi! Lấy ‘ bình thê ’ tới đối đãi cô ta!”
Theo một lệnh Hoàng Phủ Dương Vinh rơi xuống, Tuyết Phỉ Nhi đứng ở một bên không khỏi âm thầm nở nụ cười.
Cô chờ lúc này đã không biết đợi bao lâu, cho dù Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh đã kết hôn, nhưng nếu cô lấy thân phận bình thê ngây người ở Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi sẽ không có được cơ hội giải nhất như cũ! Thơ_Thơ_ddlqd
Nhưng giây tiếp theo……
“Không có khả năng.” Hoàng Phủ Minh ngay cả do dự cũng chưa do dự liền từ chối đề nghị của cha.
Như thế kêu Tuyết Vi có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết, một người đàn ông có thể quang minh chính đại cưới hai người ‘ phụ nữ ’ không phải tương đương ngồi hưởng Tề nhân chi phúc sao? Huống hồ…… Anh và Tuyết Phỉ Nhi lại không phải chưa ‘ làm ’ qua?
“Minh Nhi, con cũng biết, cha vẫn luôn hy vọng Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta có thể khai chi tán diệp. Anh cả con đến bây giờ vẫn dưới gối không con, bên Nguyệt nhi cha cũng không trông cậy vào nó cái gì. Cha đem hết thảy hy vọng đều ký thác ở trên người con. Tuy Nói rằng, bây giờ Tuyết Vi đã có giọt máu nhà chúng ta, chính là, cha cũng không thể thỏa mãn. Hứa Phỉ Nhi cho con, cũng là vì tương lai Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta suy nghĩ; còn nữa……”
Nói đến đây, sắc mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc, nheo nheo mắt: “nếu con muốn cha tiếp nhận Tuyết Vi vào cửa, điều kiện đầu tiên chính là con cần thiết tiếp thu Phỉ Nhi!!!”
Hoàng Phủ Minh liền biết lấy tính tình của cha sẽ không trong vòng vài giờ ngắn ngủn liền cúi đầu. Chỉ là, kêu anh thành thật không nghĩ tới chính là, cha vậy mà sẽ đưa ra điều kiện vớ vẩn như vậy.
“Cha, nếu lấy điều kiện như vậy mới có thể đổi lại cha tiếp thu Tuyết Vi, như vậy…… hay là cha đừng tiếp thu cô ta!” Ngôn ngữ dứt khoát lưu loát mang ra ‘ tính ’ cách Hoàng Phủ Minh từ trước đến nay nói một không hai, anh khẽ nhếch môi mỏng, đôi mắt nghiêm khắc chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi: “Chúng ta đi!” Bàn tay ấm áp nhanh chóng cầm tay cô.
Nhưng Tuyết Vi giống như là đóng đinh dính trên sàn nhà, cũng không nhúc nhích một chút.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú lẫn nhau. Thơ_Thơ_ddlqd
Ánh sáng ở trong mắt Hoàng Phủ Minh càng thêm ‘ âm ’ lạnh, xem cô chính là đánh tâm nhãn gì.
Là cô làm sai cái gì sao?
Hay là, cô nhìn lầm người đàn ông này rồi, nghĩ sai về đàn ông trong thiên hạ rồi?
Không phải tất cả người đàn ông đều thích tam thê tứ thiếp sao?
Vì cái gì……
Vì cái gì giờ phút này Hoàng Phủ Minh phải dùng ánh mắt như vậy tới nhìn cô?
“Đi!” Giữa ‘ môi ’ mỏng ‘ âm ’ trầm nhảy ra một chữ, bàn tay to của Hoàng Phủ Minh nắm tay cô càng thêm chặt.
Xương cốt bị niết có chút sinh đau, Tuyết Vi khó xử cắn góc ‘ môi ’, theo bản năng mắt ngắm Hoàng Phủ Dương Vinh ngồi ở trên sô pha, khó khăn nói: “Minh, tôi hy vọng…… tôi hy vọng anh có thể tiếp thu…… Tiếp thu lời bác đề nghị……”
Ánh mắt bồi hồi, chính là không dám nhìn tới mặt Hoàng Phủ Minh. Nhưng từ cảm giác mơ hồ bị niết sinh đau, anh giờ phút này…… Hẳn là vô cùng tức giận đi?
“A……”
Không biết qua bao lâu, không khí đọng lại bị một tiếng cười lạnh của Hoàng Phủ Minh đánh vỡ, anh nheo lại đôi mắt lạnh, khuôn mặt tuấn tú ‘ âm ’ trầm chậm rãi tiến đến bên tai cô: “cô, đừng hối hận!!!”
Giọng lạnh lẽo mang theo ‘ âm ’ hàn đến ‘ bức ’ xương vào lỗ tai Tuyết Vi.
Còn không đợi cô phản ứng lại đây, Hoàng Phủ Minh ném tay cô ra cũng không quay đầu lại rời đi……