Cuối cùng, Hề Ngọc Đường vẫn không thể có chung suy nghĩ với Việt Thanh Phong về việc này, mà vài ngày sau, Tiêu Vân Hàm cũng đã đến.
Đại hội võ lâm vì Tiêu Thừa chết mà phải trì hoãn cũng đã đến ngày tổ chức.
Từ sau khi xác định được ngày tổ chức đại hội võ lâm, các loại võ lâm nghĩa sĩ bắt đầu tiến vào thành Lạc Dương không ngừng.
Hành tẩu giang hồ có rất nhiều thứ khó khăn, ai lại không muốn có được một chút thanh danh chứ? Anh hùng bất luận xuất xứ, võ lâm đại hội chính là một con đường tắt có thể cung cấp cho mọi người một cơ hội nổi tiếng, chỉ cần có thể một trận thành danh trên lôi đài, tuỳ theo đó mà khắp nơi lôi kéo, tiền tài tấp nập, mỹ nữ vờn quanh, tiên y nộ mã.
Đây là một cơ hội để trở nên nổi bật, cũng là cơ hội để thế lực khắp nơi kiểm nghiệm thành quả học võ của các đệ tử, chiêu mộ thêm nhân tài. Chẳng phải đại hiệp nào cũng dốc hết sức để chiến đấu quần hùng trong đại hội võ lâm sao? Chẳng phải các thế lực môn phái nào cũng mượn điều này để hấp thu huyết dịch mới mẻ sao?
Người có dục vọng, chắc chắn sẽ được lợi, vì thế đại hội võ lâm vĩnh viễn không vắng người tham gia.
Chưa cần nói chỉ mấy ngày trước mà tất cả hào kiệt giang hồ đã bắt đầu đóng quân trong phạm vi mười dặm dưới chân núi, từ đường lớn tới quán trà, khách điếm, dịch quán cùng những ngôi miếu đổ nát đều chật ních người, trong một đêm ngay cả phía trên Vũ Sơn cũng có rất nhiều võ lâm đồng đạo vác đao kiếm sống, có thể nói là quần ma loạn vũ, vô cùng náo nhiệt
Tiêu Vân Hàm đã lên Vũ Sơn trong không khí rầm rộ này.
… Người báo lại, vừa tới sơn môn đã bị chặn đến hơn hai canh giờ.
Khi Hề Ngọc Đường nghe lời hồi báo của thủ hạ thì cười đến chảy cả nước mắt, không ngờ đã nhiều năm rồi mà nàng vẫn còn có thể cảm thụ được chút cảnh tượng kẹt xe ở cổ đại.
Chẳng qua điều này đã xác định được võ công của Tiêu Vân Hàm vẫn chưa khôi phục, vốn đã có thương tổn trong người, lại gặp chuyện phụ thân bỏ mình, một nắng hai sương mà đến, có thể tốt mới là lạ. Nếu tình trạng của hắn vẫn còn tốt, lẽ nào lại chấp nhận chuyện kẹt xe ấy sao?
Chỉ sợ là đã sớm chém giết đến trước cửa Quan Lan Viện rồi.
Về cơ bản có thể coi đại hội võ lâm như một dịp tụ hội của phần lớn nhân sĩ trong võ lâm, không chỉ có vô số hiệp khách giang hồ muốn thể hiện phong thái mà bên triều đình cũng sẽ phái người tham dự, nếu nói hai bên cùng giúp đỡ hoạt động, không bằng nói là giám sát lẫn nhau. Hiệp khách dùng võ thường vi phạm lệnh cấm, dù nói giang hồ dân dã cách khá xa triều đình, nhưng không có ai lại đồng ý để bọn nhân sĩ giang hồ thiếu quản giáo này náo loạn ra chuyện cả, mặc dù vương triều Tư gia ngày nay đã có chút buông thả với chuyện giang hồ, nhưng vẫn chưa đến mức không thèm quan tâm.
Nhiều năm qua, hai phe phái đã cam chịu những quy tắc ngầm. Vì thế lúc Hề Ngọc Đường cố ý bước lên lễ đài, khi nàng nhìn thấy Thần Đô Sứ quản lý Cẩm Y Vệ, người của Tư gia ngồi bên cạnh Âu Dương minh chủ, mi mắt của nàng cũng chỉ hơi nâng lên, không hề kinh ngạc.
Lần này, đầu lĩnh bên Cẩm Y Vệ Tư gia là hai người, một già một trẻ, Hề Ngọc Đường biết người già, tên là Tống Quý Đồng, quản lý mọi chuyện của Cẩm Y Vệ, quan tứ phẩm, lúc già có chút phát tướng, cười tủm tỉm giống như Phật Di Lặc, võ công xuất thần nhập hoá, vài lần đại hội võ lâm gần đây, hoàng thất Tư gia Đại Tấn đều phái ông ta đi dự.
Một người trẻ tuổi đi cùng với Tống Quý Đồng, thoạt nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi, khí tức thâm trầm, trầm mặc ít nói, dung mạo anh tuấn như đao khắc, khí chất toàn thân lạnh như băng khiến người không dám tới gần. Hề Ngọc Đường chưa từng gặp người này, thấy hô hấp của hắn rất ổn định, nghĩ chắc chắn cũng phải là cao thủ nội gia.
Dường như đã phát giác được sự dò xét của nàng, người trẻ tuổi kia ngẩng đầu, ánh mắt như ưng rơi vào trên người Hề Ngọc Đường giữa điện quang hoả thạch.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, sát khi ngập trời bay thẳng tới chỗ Hề Ngọc Đường, người sau không hề bị ảnh hưởng, lạnh nhạt thản nhiên thu hồi tầm mắt của mình, kiến lễ Tống Quý Đồng.
Tống Quý Đồng cười híp mắt đáp lại: “Ba năm không gặp, võ công của Hề giáo chủ lại tăng tiến, tuổi trẻ đã có thành tựu như thế, tiền đồ vô lượng.”
Khoé môi Hề Ngọc Đường giật giật: “Tống đại nhân long tinh hổ mãnh, khí thế phi phàm, vãn bối bội phục, chỉ mong hai mươi xuân thu về sau có thể có một phần phong thái của ngài là đủ.”
Người đấu với người, ai lại không biết nói vài lời hoa mĩ? Tống Quý Đồng cười lớn, vươn ngón tay yếu ớt chỉ vào Hề Ngọc Đường, quay đầu nói với Âu Dương Huyền: “Nhìn xem, nhìn xem đi, tuổi Hề tiểu giáo chủ không lớn lắm, không chỉ có miệng lưỡi bịp bợm thích đùa người khác, da mặt cũng càng lúc càng dày! Tiểu tử ngốc năm đó đã biến mất rồi!”
Hơn nửa đời người của ông ta đều tiếp xúc với người giang hồ, tuy là người cửa quan nhưng khí thế ở nơi giang hồ vẫn không thể xem thường, người trong võ lâm đều vui vẻ hoan nghênh, tất nhiên danh vọng cũng nhưu nước lên thì thuyền lên.
Âu Dương Huyền rất nể tình mà cười rộ lên: “Hề giáo chủ, ngươi đến chậm rồi, phải phạt nha!”
Hề Ngọc Đường cười đáp lại.
Bầu không khí vô cùng vui vẻ hoà hợp.
“Hề giáo chủ chưa từng gặp Vệ Thiên Hộ phải không?” Âu Dương Huyền chỉ vào người trẻ tuổi sau lưng Tống Quý Đồng, nói.
“Vệ Hàn, Vệ Thiên Hộ, môn sinh đắc ý của Tống đại nhân.”
Phụt…
Cách đó không xa, Việt Thanh Phong không cẩn thận bị sặc nước, ho khan kịch liệt.
Hề Ngọc Đường liếc hắn một cái, gật đầu với Vệ Hàn, mang vẻ mặt tự nhiên dẫn hai thuộc hạ ngồi vào vị trí, vừa ngồi xuống, nàng liền vùi đầu vào hõm vai của Thẩm Thất, bắt đầu ho khan theo.
Giang Thiên Đồng đứng sau lưng Liễu Mạn Vân thấy hai người đều ho khan thành dáng vẻ như thế, chẳng biết tại sao bỗng nhiên lại nghĩ tới tình hình hôm đó tại Kinh Hồng Viện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, có chút oán trách liếc nhìn hai người, lại không nhịn được mà lặng lẽ dò xét Vệ Hàn.
Thật sự là một cái tên rất hay, Vệ Thiên Hộ…
Trước khi Tống Quý Đồng đến đã nghe tới chuyện giao chiến của hai người Hề Việt, thấy hai người đều mang dáng vẻ ho tới mức muốn ho cả phổi ra ngoài, sinh lòng tốt an ủi vài câu, sau đó cũng bỏ qua việc này.
Trái lại Vệ Hàn đứng sau lưng ông ta lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hề Ngọc Đường một hồi lâu.
Sau khi thấy người tới đã khá đông, Âu Dương Huyền vung tay lên, tuyên bố đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Đại hội võ lâm bố trí hạng luận võ, các đại môn phái đều phái đệ tử tinh anh của bổn phái ra tham gia, mặt khác, nhân sĩ giang hồ cũng có thể lên đài khiêu chiến, ba người đứng đầu bảng sẽ đươc ban thưởng, nếu người cuối cùng chiến thắng có ý định tranh giành ngôi vị minh chủ thì có thể quyết một cao một thấp với Âu Dương Huyền.
Mấy lần trước Hề Ngọc Đường rất có hứng khiêu chiến với minh chủ đấy, chỉ tiếc lại gặp phải tiện nhân.
Nàng vất vả nhịn cười, nhìn về phía Việt Thanh Phong đối diện, người sau mang dáng vẻ liễu yếu phù phong nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của người trước.
Rất nhanh các trận đấu đã bắt đầu, Hề Ngọc Đường chưa từng nghe tên hai người trên lôi đài, tất nhiên sẽ không chú ý nhiều, nhưng khi nhị đệ tử của Âu Dương Huyền đối chiến với đệ tử của Huyết Sát Điện, nàng lại nhìn hơn hai lần.
Mặc dù nhân phẩm của tên Hàn Văn Ngạn này không tốt lắm nhưng võ công thì không phải bàn cãi, có điều tâm tư không thuần khiết, ra tay không đủ chính trực, không thể so sánh với sư huynh của hắn là Lâm Uyên. Chẳng qua hắn lại có chút khí thái phong lưu, mặc trường sam màu xanh da trời, trên vạt áo có thêu trúc xanh, lúc giơ tay nhấc chân luôn rất doạ người, có thể thấy rất nhiều gương mặt của mấy thiếu nữ dưới đài đã bắt đầu đỏ lên.
Hiển nhiên đối thủ là đệ tử của Huyết Sát Điện không phải chân truyền, dù chiêu thức võ công có một chút bóng dáng Bát Bộ Huyết Hồn Chưởng của Huyết Sát Điện, nhưng tất nhiên vẫn chưa nhập môn, thực lực không đủ, rất nhanh đã thất bại.
Trận chiến đầu tiên của Hàn Văn Ngạn khởi đầu rất tốt đẹp, dưới đài đều đầy những tiếng hoan hô.
Hắn kiêu ngạo hếch cằm, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, cũng không biết có phải là do ảo giác của Hề Ngọc Đường hay không mà nàng cảm thấy dường như hắn có nhìn tới chỗ Giang Thiên Đồng mấy lần.
Hắn đắc chí vừa lòng với kết cục, hai người khác tiếp tục lên đài đối chiến.
Tống Quý Đồng khen ngợi vài câu, thuận tiện chuyển chủ đề: “Hề giáo chủ, không biết lần này Huyền Thiên giáo phái đệ tử nào tham gia thi đấu?”
Hề Ngọc Đường đang kề tai nói nhỏ với Thẩm Thất, đột nhiên nghe thấy Tống Quý Đồng lên tiếng, tiện tay bỏ trái quýt đã lột hết vỏ vào trong mâm, nói: “Huyền Thiên giáo không thể sánh với các môn phái truyền thừa ngàn năm khác, học nghệ của đệ tử cũng không tinh, vãn bối không có ý để bọn họ lên đài làm mất mặt, miễn việc làm trò cười cho người trong nghề.”
“Đại hội võ lâm lấy luận bàn làm chủ, quan trọng vẫn là trao đổi học tập, Hề giáo chủ quá khiêm tốn rồi.” Tống Quý Đồng lắc đầu, hiển nhiên là cảm thấy nàng quá khắt khe.
Hề Ngọc Đường không để tâm mà cười cười, không nói thêm.
“Đan mỗ đoán, chỉ sợ rằng đọ sức luận bàn giữa các đệ tử không thể nào lọt vào trong mắt của Hề giáo chủ.” Đại đương gia của mười tám trại bị Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong phất tay chưởng bay ra ngoài lúc trước là Đan Hành Thiên thuận miệng tiếp lời.
Lời vừa nói ra, lập tức xung quanh yên tĩnh hơn một chút, mọi người im lặng dò xét sang, chỉ thấy Âu Dương Huyền, Việt Thanh Phong và Hề Ngọc Đường đều mang dáng vẻ rất trấn định, như thể ngay cả bầu không khí như thế cũng không thể khiến họ phải lúng túng.
Trước có Huyết Ngọc sau có Đan Hành Thiên, luôn có người cản trở trẫm…
Hề Ngọc Đường yên lặng nghiến răng, chỉ thấy ánh đao loé lên, một thanh chuỷ thủ xuất hiện trong tay. Mọi người đều cả kinh, Đan Hành Thiên trực tiếp đưa tay ấn lên trên chuôi đao ở bên cạnh.
… Sau đó lại thấy nàng chậm rãi cầm một quả táo lên, nhẹ nhàng linh hoạt gọt vỏ.
Mọi người: …
“Tống đại nhân nói rất đúng, là do vãn bối quá khắt khe.”
Nàng như không nghe thấy lời nói của Đan Hành Thiên, chỉ đồng ý với lời nói trao đổi luận bàn lúc nãy của Tống Quý Đồng, động tác trên tay rất nhanh, trong chớp mắt đã gọt xong táo, ánh chuỷ thủ thoắt ẩn thoắt hiện, quả táo đã được bỏ hết hạt, chia thành những miếng nhỏ đều nhau rơi xuống trên bàn.
Tiện tay cầm một que tăm bằng trúc ghim vào, Hề Ngọc Đường vô cùng cẩn thận đặt hết quả táo mới gọt và quả quýt ban nãy tới trước mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất mặt không đổi sắc ghim một miếng bỏ vào trong miệng.
Nàng nhìn về phía Tống Quý Đồng: “Lần sau phải sắp xếp dẫn bọn họ đi trải nghiệm mới được.”
Tống Quý Đồng gật đầu: “Phải nên như vậy.”
Bị phớt lờ trắng trợn như thế, ngay lập tức Đan Hành Thiên đỏ mặt tía tai, nộ khí lan tràn.
Trận chiến thứ hai đã chấm dứt, tiếng vỗ tay hô hào ở phụ cận lôi đài vang rung trời, cảnh tượng náo nhiệt tạo thành nét đối lập rõ rệt so với không khí những người ngồi xem trên lôi đài.
Hề Ngọc Đường chậm rãi xoa tay, mỉm cười nhìn về phía Đan Hành Thiên: “Đan đại đương gia đã hiểu rõ tính tình bổn toạ như thế, vậy không bằng thuận theo gió đông, ta và ngài hai người luận bàn một chút nhé.”
Đan Hành Thiên: “Được.”
Nói xong đã cầm đao đứng dậy.
“Đánh cái gì mà đánh, nếu không phải hắn đang bị thương thì ngươi đánh thắng được à?” Bang chủ Liệt Ngạo Thiên bộc trực nóng nảy ngồi phía trên Hề Ngọc Đường mất kiên nhẫn đập bàn: “Đến đến đến, lão Đan, hai ta đánh! Hề tiểu tử đã ho khan thành dáng vẻ của Việt thiếu chủ rồi, đánh nữa thì có ý nghĩ gì?”
Hề Ngọc Đường: “…”
Cái gì gọi là ho thành dáng vẻ của Việt Thanh Phong thế?
“Liệt Ngạo Thiên, ngươi có ý gì?” Đan Hành Thiên hừ lạnh: “Chẳng qua cũng chỉ là bại tướng dưới tay Hề Ngọc Đường mà thôi, bảo vệ hắn như vậy, người không biết còn tưởng ngươi là cha hắn đấy.”
“Này, ta nóng lên rồi đấy nhé…” Trong nháy mắt lông tơ của Liệt Ngạo Thiên dựng đứng cả lên, hai tay nâng giản vọt tới. Hai người vô cùng ăn ý bay khỏi khán đài, vừa đáp xuống lôi đài đã đánh nhau.
Sự tình biến hoá quá nhanh, vốn là người khởi xướng như Hề Ngọc Đường cũng ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Âu Dương Huyền và Tống Quý Đồng, hai người đều mang dáng vẻ đau đầu, phất phất tay cứ để mặc bọn họ làm loạn.
Đúng lúc này, thị nữ tiến đến dâng rượu, một tờ giấy gấp lặng yên không tiếng động rơi vào trong ngực Hề Ngọc Đường. Nàng vẫn thản nhiên nói chuyện với Thẩm Thất, mượn cơ hội mở tờ giấy kia ra, phía trên chỉ có mấy chữ rải rác, nhưng lại là bút tinh mực tốt, lạc chỉ yên vân, khiến người ta không nhịn được mà phải khen một tiếng có khí thái.
“Tiêu đến, linh đường.”
Hề Ngọc Đường như không có việc gì dùng nội lực bóp nát tờ giấy, chuyển mắt nhìn về phía Việt Thanh Phong, người sau đang trò chuyện gì đấy với Tống Quý Đồng, cười tươi như tắm gió xuân.