Nghiêng người nói với Lữ Chính hai câu rồi đuổi ông ta đi làm việc, Hề Ngọc Đường thu hồi tâm tư, dời ánh mắt đến nơi võ đài, nghĩ đến lời Tống Quý Đồng vừa nói, lại không hiểu nổi cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
Huyền Thiên bọn họ, thật sự đang gặp phải vấn đề đói kém vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như khi trước Hề Chi Mạc có thể sống thêm… chưa cần mười năm, chỉ cần năm năm, chắc chắc Huyền Thiên cũng không đến nông nỗi này. Ông ấy sống tự do phóng khoáng, khi chết lại vô cùng im ắng, chỉ để lại một đống người khiến người khác đau đầu, còn có tâm pháp chỉ viết được một nửa, bảo nữ nhi phải tu tâm, trong quá trình tu luyện cứ từ từ mà nghĩ ra công pháp.
Thật ra công pháp tu luyện chính của Hề Ngọc Đường không đến từ phụ thân nàng, cũng hoàn toàn không đến từ Đường Môn trong đất Thục, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến thân phận của nàng vẫn chưa hề bị vạch trần.
Người chết đèn tắt, cừu hận chất chồng, sau khi Huyền Thiên gặp đại kiếp nạn, nội tình vốn đã rối ren, một đám trưởng lão và giáo chúng cũng đi theo Hề Chi Mạc, đừng nói là thu nhận môn đồ, ngay cả bản thân cũng chưa có được tài cán gì, ai còn có thừa tâm tư? Ở phương diện này bọn họ hoàn toàn không có cách.
Sau khi làm dịu đi thế cục, Hề Ngọc Đường chỉ có thể đi trên con đường của tinh anh. Mà điều này cũng dẫn đến một vấn đề không thể bỏ qua… không có đủ thời gian.
Một thời đại tôn sùng thực lực, người người đều tập võ, nhưng tập võ là một thứ đòi hỏi chất lượng và quá trình, không thể đi đường tắt, kinh nghiệm, tầm nhìn, thực lực tất cả đều không thể thiếu, đây cũng là lý do vì sao phần lớn cao thủ trong võ lâm đều chỉ là những người tập võ đã nhiều năm. Người như Hề Việt lại càng ít, chẳng phải năm đó nàng phải chịu đựng những gian khổ mà người thường không thể chịu được mới có thể có ngày hôm nay sao?
Nàng đã tận lực giải quyết vấn đề, nhưng mà… không có tiền… không có tiền!!!!
Đúng là hận không thể cho toàn bộ môn hạ chuyển nghề đi làm cướp!
Một lúc lâu, Lữ Chính mới lặng lẽ trở về, truyền âm nhập mật bên tai của Hề Ngọc Đường: “Người đang ở linh đường, nghe nói muốn mở quan tài khám nghiệm, bên trong có lẽ còn có người của ‘bên kia’.”
Bên kia, chính là Việt Thanh Phong.
Hề Ngọc Đường gật nhẹ đầu.
Nàng sai Lữ Chính đi thăm dò xem Tiêu Vân Hàm đang làm gì, quả nhiên Việt Thanh Phong đã ra tay kéo người đến phía sau núi, xem ra cho đến lúc mọi chuyện còn chưa được tra rõ, nàng vẫn còn có thể sống được hai ngày nhàn nhã.
… Đợi đã, nếu Lữ Chính có thể truyền âm nhập mật, vì sao tên Việt Thanh Phong kia còn truyền thư cho nàng làm gì? Tên bệnh!
“Sao không trực tiếp truyền âm?” Nàng nhịn không được truyền âm cho người nào đó.
“Lười.” Việt Thanh Phong chậm rãi đáp: “Nội thương quá nặng, không dùng nổi.”
Ta thấy ngươi còn rất khoẻ đấy!
Truyền âm nhập mật là một kỹ xảo rất đẳng cấp trong võ học, từ trước đến nay chỉ có người công lực thâm hậu mới có thể dùng, có điều tính thực dụng không nhiều, chủ yếu chỉ là vấn đề tiêu hao chân khí.
Hề Ngọc Đường thầm liếc hắn, sau đó không tiếp tục để ý đến hắn.
Chẳng qua có kết thúc hay không thì vẫn phụ thuộc vào đối phương: “Chữ ta viết thế nào?”
“… Câm miệng.”
— — — — —
Nếu đã không có người tham dự, vài ngày liên tiếp sau đó, Huyền Thiên ba người đều lấy tư cách quần chúng mà tham gia. Tuy Thẩm Thất không biết võ công, nhưng bí tịch đã từng xem qua đếm không hết, tri thức lý luận không hề thiếu. Hơn nữa Hề Ngọc Đường và Lữ Chính cũng là hai người từng trải, chưa cần tới ba ngày đã tập hợp được một nhóm đệ tử trẻ tuổi để bắt đầu phương án tập luyện, tham khảo sở trường của tất cả môn phái, nuôi ý định trở về áp dụng.
Một môn phái không có truyền thừa chính là đau khổ và cùng cực như thế.
Thi đấu trên lôi đài chủ yếu là các hậu bối trẻ tuổi của các nhà, giống như Lâm Uyên của Đoạn Nhạc Môn, Liệt Anh của Liệt Ngạo Thiên, Văn Ngọc Sơn của Huyết Sát Điện, Dương Triêu của Thập Bát Trại, Lục Tĩnh Nhu của Ly Tuyết Cung và tiểu tăng của Thiếu Lâm Tự, những hậu bối này đều là những người nổi danh trên bảng vàng, hôm nay đều có những biểu hiện rất tốt, nếu nói đến năm ngoái, có lẽ còn phải tăng thêm Tiêu Vân Hàm.
Thứ làm Hề Ngọc Đường cảm thấy buồn cười chính là, Liễu Mạn Vân không hề phái Giang Thiên Đồng lên đài, nhớ tới phong cách của vị muội tử này, chỉ sợ không cho lên đài mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Hề Ngọc Đường cảm thấy rất hào hứng, trong lòng cũng dần có chút hâm mộ. Thiếu niên thanh sam, trường kiếm giang hồ, thoả sức phong lưu, khoái ý ân cừu, đây mới là con đường mà một người trẻ tuổi nên đi. Nàng vốn cũng nên có một vùng trời như những con người này, có thể có một vị sư phụ dốc lòng chăm lo cho bản thân mà không phải vừa vào giang hồ đã vấp phải một đám người miệng nam mô bụng một mồ dao găm, mỗi ngày sống đều phải lén lút đề phòng như phòng trộm.
Im lặng uống cạn một bầu rượu, lúc định đổ thêm một chén, bỗng nhiên trên mu bàn tay lại có thêm một đôi tay thon dài như ngọc. Nàng hơi ngẩn ra, liền nghe được giọng nói đầy cảnh cáo của Thẩm Thất bên người: “Có chừng mực đi.”
Bên môi nàng vẫn còn treo một nụ cười yếu ớt, thản nhiên vỗ tay Thẩm Thất, nghe lời buông chén rượu, vừa muốn mở miệng nịnh nọt thanh mai trúc mã nhà mình, bất chợt lại nghe thấy một hồi bạo động.
Nâng mắt lên nhìn, trên lôi đài, Hàn Văn Ngạn và Văn Ngọc Sơn của Huyết Sát Điện đang đối mặt.
Hai người đều là thiếu hiệp có tiếng trong giang hồ, nhìn tuổi cũng không lớn hơn Hề Ngọc Đường là bao, xưa nay không nghe giữa bọn họ có bất cứ thù hận gì, hôm nay lại đối chọi gay gắt như thế.
“… Nếu hôm nay Văn huynh thua, xin hãy tự động rời khỏi, thế nào?” Hàn Văn Ngạn nói.
“Nếu Hàn sư đệ thua?” Văn Ngọc Sơn một thân bạch y, cầm quạt xếp trong tay, quả thật vô cùng phong lưu phóng khoáng.
“Sao ta có thể thất bại được!” Hàn Văn Ngạn kiêu ngạo ngưỡng cổ: “Văn sư huynh, hết hi vọng đi, Giang sư muội sẽ không thích huynh đâu!”
Bị người khác vạch trần tâm tư trước mặt mọi người, sắc mặt Văn Ngọc Sơn vô cùng khó coi: “Nói cứ như nếu Hàn sư đệ thắng, Giang sư muội sẽ đồng ý với ngươi vậy, đừng quên, nếu không phải là do Tiêu sư đệ không có mặt ở đây, còn chưa tới lượt Hàn sư đệ ngươi đứng trước mặt ta đâu!”
“Ngươi!”
Hai người cãi nhau trên lôi đài, mọi người ở dưới đài xem kịch, trong lúc nhất thời, tất cả chế nhạo đều dồn đến phía Ly Tuyết Cung. Sắc mặt của Liễu Mạn Vân vô cùng khó coi, Giang Thiên Đồng lại càng xấu hổ không thôi, điện chủ Huyết Sát Điện cũng có chút lúng túng, dứt khoát mắt điếc tai ngơ cúi đầu uống rượu.
Mấy ngày trước tỉ thí võ, Liệt Ngạo Thiên đã thắng đại đương gia của Thập Bát Trại, còn thuận tiện lấy được chút lợi từ tay người ta, tâm tình rất tốt, xem náo nhiệt bất kể chuyện lớn nhỏ, lôi kéo nhi tử nhà mình hỏi nhỏ: “Con thì sao? Tiểu tử nhà con thích cô nương nhà ai? Không phải là tiểu cô nương họ Giang kia chứ?”
Hề Ngọc Đường bên cạnh suýt nữa đã cười to thành tiếng.
Liệt Anh vô cùng 囧, một thiếu niên tốt đẹp ngay thẳng lại bị phụ thân ruột nói đến mức đỏ hết cả mặt, lúng túng đến mức hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, vừa nghiêng đầu, liền không kiêng kị gì mà nói với Hề Ngọc Đường bên cạnh: “Không biết Hề giáo chủ có rảnh không? Tại hạ muốn lĩnh giáo một chút.”
Hề Ngọc Đường lập tức sững sờ, thấy dáng vẻ ‘xin ngài hãy đáp ứng hộ ta’ của Liệt Anh, nàng dở khóc dở cười gật đầu với Liệt Ngạo Thiên, đứng dậy: “Đi thôi, bổn toạ cũng muốn vận động một chút.”
Liệt Anh như trút được gánh nặng.
“Ngươi dùng kiếm, vậy bổn toạ cũng dùng kiếm thì thế nào?” Hề Ngọc Đường cười nhìn Liệt Anh. Tiểu tử này là một trong những hậu bối mà nàng khá coi trọng, đáng tin cậy hơn phụ thân hắn, cũng không biết tên đại hán thô bỉ Liệt Ngạo Thiên đã làm cách nào để sinh ra được một nhi tử vừa hào hoa phong nhã lại hiểu lễ nghĩa như thế.
“Được.” Mắt Liệt Anh sáng lên.
“Này này, Hề Ngọc Đường ngươi bất công quá rồi đấy!” Liệt Ngạo Thiên đập bàn: “Lão tử tìm người đánh nhau sao ngươi không đồng ý?”
Hề Ngọc Đường lườm ông ta một cái: “Ta tỉ thí với cháu trai mình ông cũng quản à?”
Vị cháu trai mười tám tuổi Liệt Anh: “…”
Hề Ngọc Đường không hề mang kiếm, định nhìn quanh mượn chút binh khí. Lúc quét tới chỗ Việt Thanh Phong, chân mày người sau nhướng lên, Hề Ngọc Đường thầm liếc xéo hắn, trực tiếp bỏ qua, ánh mắt đã rơi vào trên người Giang Thiên Đồng. Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vệ Hàn trên đài khoát tay, bội kiếm phá gió mà đến.
“Dùng thanh này đi.” Hắn lạnh lùng nói.
Hề Ngọc Đường đưa tay tiếp kiếm, liếc hắn một cái, nói đa tạ, sau đó điểm mũi chân liền theo Liệt Anh lên lôi đài.
Hai người đứng đối mặt nhau, bội kiếm Vệ Hàn hơi nặng, cầm trong tay có chút không quen, Hề Ngọc Đường tìm chút cảm giác, sau đó vẫy tay với Liệt Anh, người sau không khách sáo rút kiếm vọt tới.
Đâm, khua, lật, trảm, ngăn.
Chỉ năm chiêu, vỏ kiếm của Hề Ngọc Đường đã đặt trên vai Liệt Anh. Nàng cười, nói: “Tiếp tục đi.”
Liệt Anh còn đang nhụt chí, nghe xong lập tức giữ vững tinh thần. Nhưng lại chưa được mười chiêu, vỏ kiếm lại nằm ngay mi tâm của hắn.
“Tiếp tục.” Liệt Anh thét lên.
Hề Ngọc Đường cũng không thu tay, vỏ kiếm nhoáng một cái đã phóng xuống bên dưới Liệt Anh: “Cẩn thận dưới chân.”
……….
“Không rút kiếm sao?” Giang Thiên Đồng trên khán đài kinh ngạc lên tiếng: “Chẳng phải Hề giáo chủ không dùng kiếm sao?”
Liễu Mạn Vân liếc đồ đệ nhà mình, đại sư tỷ Lục Tĩnh Nhu bên cạnh kiên nhẫn giải thích: “Đại xảo bất công, kiếm chiêu của Hề giáo chủ không phải là trò đùa, từng chiêu đều nhắm tới chỗ hiểm của Liệt sư đệ. Sư muội nhìn cho kĩ, mặc dù kiếm chiêu của Liệt Anh đủ uy lực, nhưng lại có rất nhiều khoảng trống.”
Vừa dứt lời, vỏ kiếm của Hề Ngọc Đường đã tới trước ngực Liệt Anh, thành công chắn trước ngực hắn.
“Thì ra là vậy…” Giang Thiên Đồng hiểu ra: “Nếu đổi lại là muội, cho dù có biết kẽ hở kia thì chưa chắc đã ra tay kịp, Hề giáo chủ đúng là có nhãn lực, bản lĩnh vững chắc.”
Lục Tĩnh Nhu gật đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cốc đầu sư muội: “Kiến thức cơ bản rất quan trọng, không hiểu muội có thể đi hỏi Hề giáo chủ, chẳng phải đối phương đã từng giúp muội đó sao? Nếu ai cũng đần giống muội thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Thiên Đồng ôm đầu: “Sư tỷ đừng đánh muội… Có điều tỷ không cảm thấy đấu pháp của Hề giáo chủ rất quen mắt sao? Chậm nhưng mỗi kiếm đều đâm vào chỗ hiểm, nhìn như rất nhàn nhã vậy.”
Lục Tĩnh Nhu giật mình, nghiêm túc nhìn một hồi, nói: “… Có vẻ giống Việt thiếu chủ?”
Giang Thiên Đồng: “Đúng rồi, giống Việt thiếu chủ!”
Mọi người trên khán đài:…
Việt Thanh Phong: …
Ba lượt giao thủ của Hề Ngọc Đường và Liệt Anh chấm dứt, dù Liệt Anh thất bại thảm hại, nhưng Hề Ngọc Đường cũng chỉ ra vấn đề của hắn, được lợi cũng không nhỏ, thật sự không dám tiếp tục mặt dày vượt mặt, chắp tay nói cảm tạ rồi đi xuống đài.
Hề Ngọc Đường cũng có ý quay lại khán đài, ai ngờ vừa xoay người đã nghe có người gọi: “Hề giáo chủ dừng bước!”
Vừa quay đầu lại, lại là Lục Tĩnh Nhu thi triển khinh công mà đến.
Hề Ngọc Đường đứng lại.
“Tại hạ Lục Tĩnh Nhu của Ly Tuyết Cung, kính xin Hề giáo chủ chỉ giáo.” Lục Tĩnh Nhu tự nhiên hào phóng khắc giang hồ, tư thế hiên ngang: “Ta cũng sử dụng kiếm, Hề giáo chủ không cần phải đổi vũ khí.”
Hề Ngọc Đường im lặng, nhìn lướt qua trên đài, phát hiện Giang Thiên Đồng đang mang vẻ mặt đầy mong chờ, chỉ hận người xuống dưới không phải là bản thân mình. Lại nhìn tiếp, nàng phát hiện ánh mắt của những người đang nhìn nàng có chút quái dị, nhất là Việt Thanh Phong, cười như một con cáo vừa ăn vụng được gà, lông tơ của nàng đã dựng đứng hết cả lên rồi.
“Vệ huynh, xem ra tại hạ phải mượn dùng kiếm của huynh thêm một chút rồi.” Nàng nhìn Vệ Hàn, cất cao giọng nói.
“Không sao.” Vệ Hàn vẫn lạnh băng như cũ: “Nhớ kỹ nhân tình là được.”
Hề Ngọc Đường: “…”
Bất đắc dĩ đối thủ chuyển thành Lục Tĩnh Nhu, Hề tiểu giáo chủ gật đầu với nàng, Lục Tĩnh Nhu vô cùng vui mừng, thu tâm, khí thế nhanh chóng tăng lên.
Nàng so ra còn mạnh hơn Liệt Anh, kiếm pháp rất tốt, đấu được bốn năm mươi chiêu với Hề Ngọc Đường mới thua, nếu chỉ so kiếm chiêu đơn thuần thì còn tốt hơn Hề Ngọc Đường, nhưng kinh nghiệm vẫn còn thiếu.
Lục Tĩnh Nhu cảm thấy vô cùng thoả mãn, thu kiếm bái tạ Hề Ngọc Đường, người sau chỉ cười khẽ. Một nơi khác, tình thế của Hàn Văn Ngạn và Văn Ngọc Sơn đã dần ngả ngũ, Văn Ngọc Sơn cuối cùng không địch lại đối thủ, bị Hàn Văn Ngạn cho một kiếm rơi khỏi lôi đài.
“Hừ…!” Khí tức của Hàn Văn Ngạn bất ổn, hiển nhiên cũng đã bị thương: “Văn huynh, nhận thua đi, Giang sư muội là của ta.”
Nói khoác mà không biết ngượng.
Giang Thiên Đồng thở hổn hển, hiểu nhiên Lục Tĩnh Nhu cũng nổi giận, đang chuẩn bị rút kiếm mà lên, lại nghe Hề Ngọc Đường đứng trên lôi đài nói với Giang Thiên Đồng trên khán đài: “Còn không xuống, đợi bổn giáo chủ mời ngươi sao?”
Giang Thiên Đồng giật mình, tiếp theo lại cười khẽ, rút kiếm đáp xuống, rơi vào chỗ đất bên cạnh Lục Tĩnh Nhu, giọng nói như chim hoàng anh: “Mời Hề giáo chủ chỉ giáo!”
Cách đó không xa Hàn Văn Ngạn còn đang định tranh công với Giang Thiên Đồng, thấy nàng còn không thèm nhìn bản thân mình một cái đã bỏ qua, đứng cạnh Hề Ngọc Đường, trong nháy mắt ánh mắt của hắn trở nên vô cùng nguy hiểm.
Lục Tĩnh Nhu ở một bên nhìn sư muội nhà mình, lại nhìn Hề Ngọc Đường và Hàn Văn Ngạn, không rõ sư muội đã có giao tình với Hề giáo chủ từ khi nào, chỉ thấy sư muội gật đầu với nàng bảo không cần phải lo lắng, lúc này mới yên tâm xuống đài.
Cách đó không xa, sắc mặt của Hàn Văn Ngạn tiếp tục chuyển đen, Hề Ngọc Đường lại chẳng màng để tâm: “So quyền hay so kiếm?”
Giang Thiên Đồng đỏ mặt, có chút gấp gáp, nói: “Đương nhiên là kiếm! Ai, ai lại dùng quyền chứ!”