Lại nói ngày đó giai lệ hậu cung đến đây nhiều như vậy nhưng vì cái gì mà Hoa Vị Miên lại chú ý tới Phó Ninh Tự chứ, đó là bởi vì Hoa Vị Miên phát hiện cạnh chân nàng ta dính bùn. Hoàng cung rộng lớn, thứ gì cần đều có, ngay cả bùn này cũng khó mà dính vào, trừ phi nàng ta đã tưới hoa ở ngự hoa viên, hoặc là duỗi chân giẫm nát bồn hoa nhỏ của mình. Hiển nhiên hai loại giả thiết này đều có khả năng, vội vàng đến hài cũng không kịp đổi như vậy, quả thật không giống tác phong và tâm tư kín đáo của Phó Ninh Tự.
Sau đó trong hoàng cung có một luồng truyền thuyết quỷ thần nổi lên khá phổ biến, cộng thêm tiểu cung nữ chết, nữ quỷ nửa đêm lại càng được miêu tả giống như đúc. Trong hoàng cung đa số là người có trái tim yếu ớt, vì thế, Thuần Vu Phóng còn mời cả cao tăng của Tướng Quốc Tự về làm phép trừ tà, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Vốn Hoa Vị Miên chỉ sợ quỷ, vậy nên dù đánh chết nàng cũng không muốn tham gia chuyện này. Nhưng có một số chuyện không phải ngươi không muốn tham gia là có thể không tham gia. Cũng không biết chủ ý quỷ quái của người nào bày ra, khiến mọi người trong hậu cung đều phải đến Sương Hoa điện bái tế để tiêu tan oán linh* bên trong. Cái này thì cũng thôi đi, nhưng mấu chốt là lại cố ý chọn lúc buổi tối, vì thế, đã có lần nàng hoài nghi qua Tư Đồ Uyển Ngọc kia có phải đang chỉnh nàng không. (* linh hồn oán hận)
Trong sân nhỏ cát bụi rải đầy bốn phía, mạng nhện chằng chịt, cánh của cũ nát còn có tiếng gió thổi qua, quả thực là một gian quỷ ốc (nhà ma) tối như mực âm âm u u. Hoa Vị Miên ôm cánh tay, đánh giá xung quanh, cảnh giác đồng thời không muốn nhìn đến tâm tình mâu thuẫn quấn quanh nàng .
Bố Thiện ở một bên thở dài: “Ta thật sự không rõ, ngươi có võ công cao như vậy nhưng vì cái gì mà cũng sợ những thứ quỷ quái này, trước kia ở Quỷ Cảnh không phải lá gan rất lớn à?”
Hoa Vị Miên lườm nàng một cái: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách cách hóa trang của các ngươi quá giả, liếc qua là thấy rồi.”
Khóe miệng Tuyền Ki giật giật, nhỏ giọng nói: “Vậy làm sao ngươi biết quỷ lần này không phải người giả trang chứ?”
Hoa Vị Miên vươn tay gõ đầu nàng: “Mắt thấy là thật, tuy ta tin khoa học, nhưng ta cũng không phủ nhận sinh vật ngoại tộc tồn tại.” Nó muốn tồn tại, nếu lại phủ nhận thì sẽ không tốt!
Tuyền Ki bĩu môi không thèm nói chuyện, Hoa Vị Miên chịu không nổi mà trợn mắt: “Đại tỷ, ngươi đã là lão bà mấy trăm tuổi lại vẫn ở chỗ này khoe tài với ta!”
Bố Thiện hất hất cằm về phía trước, ý bảo Hoa Vị Miên chớ có lên tiếng.
Hoa Vị Miên quay đầu lại, trước sân nhỏ của Sương Hoa điện đều đứng chật người, đèn lồng cũng là một lượt rồi một lượt. Tư Đồ Uyển Ngọc đứng chính giữa phân phó hạ nhân phát hương ra, nói: “Các vị tỷ muội, nhất định phải thành tâm thành ý cầu khấn, khẩn cầu vong linh yên nghỉ, phải không được tồn tại ý nghĩ xằng bậy, nếu không nhất định lại trêu chọc tới vong linh dẫn tới oán khí.” Rồi im lặng.
Những người liên can vừa nghe nàng nói như vậy, đều động thời im lặng, vứt bỏ ý nghĩ trong đầu sợ bị thứ gì đó ngấp nghé.
Hoa Vị Miên cúi đầu chen lách rồi lại chen lách trong đám người, cuối cũng cũng lách đến chính giữa, lại đúng lúc giẫm lên chân người khác. Ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là Phó Ninh Tự.
“Ngại quá!” Nàng cười ha ha, bởi vì cảm thấy phía giữa có vẻ an toàn, trước sau đều có người đứng chắn.
Phó Ninh Tự khẽ lắc đầu, vẻ mặt trang nghiêm: “Trường hợp lúc này, tiên tử không thể đùa giỡn.”
Hoa Vị Miên vội im lặng, cầm hương run lẩy bẩy, trong lòng liên tục niệm yêu quái đừng trách yêu quái đừng trách!
Sau ba vòng nghi lễ khấn vái, Tư Đồ Uyển Ngọc gọi cung nữ Tử Hoan bên người nàng lại phát tiền giấy, nói mỗi người đều phải đốt một cái, bày tỏ kính ý* với người đã mất. (* sự tôn kính)
Hoa Vị Miên nhận đồng vàng, nhìn nhìn, cái này được làm vô cùng cẩn thận, lắc lắc, hình như bên trong còn có thứ gì đó nữa, nhưng… Đau bụng!
Vội vàng ôm bụng, khóe miệng Hoa Vị Miên giật giật, làm sao mà sớm không đau muộn không đau lại cứ đau vào lúc này chứ?!
“Bố Thiện, đi nhà xí cùng ta!” Nàng quay đầu nịnh hót nhìn Bố Thiện phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bố Thiện biến chuyển: “Tiểu thư cũng nên luyện lá gan dần được rồi.”
Hoa Vị Miên thật muốn một tát đập chết luôn nàng, nàng ấy lại còn giống như bao tử của nàng chứ, thời điểm mấu chốt thì tụt lại làm xiềng xích!
Ôm bụng cúi gằm đầu, nhịn một hồi nhưng vẫn không qua, rốt cuộc cắn răng quyết định đi!
Để tiền giấy vàng xuống nơi thuận tay nhất: “Cầm giúp ta một lát, ta đi rồi về ngay!”
Phó Ninh Tự chẳng hiểu ra sao nhìn người vừa chạy đi kia, cầm tiền vàng trong tay, đột nhiên tay lại run lên, biến sắc.
Hoa Vị Miên khì khục chuyên tâm đi tìm nhà xí. Đi lòng vòng hồi lâu vẫn không tìm thấy, gió lạnh lại thổi tới hết trận này đến trận khác, khiến nàng lập tức cảm thấy gian nan. Từ trước đến nay đâu cảm thấy đi nhà xí là vấn đề nguy hiểm như vậy đâu!
Mặc kệ! Hoa Vị Miên trốn vào một góc nhỏ trong hành lang, định giải quyết ngay tại chỗ.
Vẫn chưa cởi quần đã thấy một bóng người đi qua loáng lên một cái. Mắt nhìn thẳng, tay cũng cứng đờ, run rẩy tự hỏi: Không phải xui xẻo thế chứ?!
Nhưng bóng dáng kia đi vòng vài vòng lại vòng trở lại tầm nhìn của nàng. Hoa Vị Miên tập trung nhìn kỹ, sao lại là Phó Ninh Tự?!
Giữa lúc đang suy nghĩ tiểu nữu nhi (cô nhóc nhỏ) này có lá gan lớn, lại đột nhiên nghe nàng nhỏ giọng kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ xuất hiện đi, Ninh nhi đến nhìn tỷ. Có phải tỷ có điều gì muốn nói cho ta đúng không, tỷ xuất hiện nói cho ta biết, Ninh nhi sẽ báo thù thay tỷ…!”
Hoa Vị Miên che miệng lại, bụng đau cũng bị dọa cho lui đi. Thì ra vị đại tiên ở Sương Hoa điện kia lại là người nhà mẹ của Phó Ninh Tự!
Chẳng lẽ thật sự là oan hồn bất tán… Hoa Vị Miên càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi tim đập càng nhanh, dần dần ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Nàng ôm ngực, vết thương cũ mơ hồ có cảm giác đau đớn.
“Tỷ tỷ!” Phó Ninh Tự khóc lên, quỳ trên mặt đất, nắm ngón tay thật chặt: “Tỷ tỷ, tỷ xuất hiện gặp Ninh nhi đi mà…!”
Sau đó, chuyện tình quỷ dị đã xảy ra, Hoa Vị Miên có cảm giác một trận gió lạnh thổi qua đằng sau, một luồng ý lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên da, da gà rơi đầy đất, máy móc quay đầu lại, một đôi mắt trợn trắng đỏ như máu đối diện với nàng! (aaaaa giờ đang là buổi đêm, ed đến đoạn này… ~~~)
Hoa Vị Miên cũng không phải người bình thường, cho nên phản ứng đầu tiên của nàng không phải là thét chói tai, mà là dùng nắm đấm trực tiếp đánh qua!
Quỷ kia không dự đoán được, rốt cuộc trên mặt bị trúng một quyền, máu tươi ở khóe miệng càng thêm rõ ràng, trừng to mắt, tóc rồi tung bay, bỗng chốc lui ra phía sau, bay lên thật cao, lơ lửng trên không trung.
Chân khí của Hoa Vị Miên rối loạn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đứng không vững quỳ một gối trên mặt đất, trong lòng rùng mình: Mình bị trúng độc!
“Tỷ tỷ…!” Phó Ninh Tự nghe thấy động tĩnh bên cạnh, quay đầu liền thấy người đang bay giữa không trung, vui mừng tột bậc nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước: “Tỷ tỷ, là tỷ sao?”
Nữ quỷ áo trắng kia cả người mệt mỏi, ở trong gió đêm phấp phới bập bềnh. Một đầu tóc dài gần như là đến đầu gối, che khuất mặt quỷ khủng bố.
“Tỷ tỷ, ta là Ninh nhi, tỷ nói cho ta biết, nói cho Ninh nhi, là ai đã hại chết tỷ, Ninh nhi sẽ báo thù giúp tỷ!” Phó Ninh Tự nước mắt tèm nhem, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như nữ quỷ kia cúi đầu cười một tiếng, thanh âm khô cạn, giống như đã là thi thể ngàn năm, có mùi vị rỉ sắt, thế nào cũng đều khiến người ta sởn gai ốc.
Tuy Phó Ninh Tự sợ hãi, nhưng nàng lại nghĩ nàng ấy dù sao cũng là tỷ tỷ nàng, chắc chắn sẽ không thương tổn nàng. Mà nàng ấy oan hồn bất tán chắc chắn là oán khí trước khi chết chưa tiêu tan, mà nàng sở dĩ tiến vào trong cung này, chính là vì báo thù cho nàng ấy!
“Tỷ tỷ, tỷ xuống đây, nói cho Ninh nhi, là ai hại tỷ…” Nàng vươn tay muốn đi đến phương hướng nữ quỷ.
Thứ đồ chơi kia thật đúng là bay nhẹ nhàng trong không trung. Hoa Vị Miên giật mình, lá gan Phó Ninh Tự tới cùng thì lớn bao nhiêu vậy?!
“Đừng đi tới đó, nàng ta không phải tỷ tỷ ngươi!” Hoa Vị Miên nhịn xuống cơn đau đớn trước ngực hét lớn một tiếng.
Song vào lúc này, nữ quỷ đột nhiên bắt đầu bay bồng bềnh, bay đến chính hướng của Phó Ninh Tự, phẫn nộ mở to hai mắt, khóe mắt có máu, da mặt vàng như nghệ, một cỗ khí oán giận làm Phó Ninh Tự sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau ba bước, che ngực, ánh mắt trừng lớn, hơi có chút hả giận chứ chưa đến mức tức giận.
Thật là hại người hại mình mà!
Hoa Vị Miên nhún đất bay lên, thân hình đột ngột chuyển hướng, bay thẳng tới chỗ nữ quỷ kia, giơ chân hung hăng đá. Nữ quỷ bị đá bay thẳng một đường rất xa, ngã nhào trên mặt đất.
Trở tay ghim mấy cây ngân châm vào huyệt đạo của Phó Ninh Tự. Cổ chân Hoa Vị Miên run run, vừa rồi đúng là độc ác hạ độc mà.
Nữ quỷ kia thấy Hoa Vị Miên không những không chết, lại còn có thể làm chính mình bị thương (chỉ nữ quỷ), hai tay nhẹ nhàng nhấc lên hướng về không trung, lại rũ bỏ suy nghĩ, hai tay rủ xuống, tạo hình quỷ treo cổ tiêu chuẩn.
“Chít chít chít chít…” Nữ quỷ cười rộ lên. (chả hiểu điệu cười gì nữa ??)
Toàn thân Hoa Vị Miên giật mình, đá một hòn đá nổi lên phía trên, quát: “Cười thật khó nghe!”
Nữ quỷ tránh thoát nguy hiểm, trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhéo yết hầu nói: “Ta là quỷ…”
Hoa Vị Miên khoanh tay nhìn lại nàng: “Ừm, thì sao?”
Nữ quỷ sửng sốt, cho rằng nàng không nghe rõ, lập tức nói lại: “Ta là quỷ!”
“Chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề à, ta nói ta đã biết, ngươi đã nói ngươi là quỷ rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?!” Hoa Vị Miên bắt đầu xắn tay áo, một bộ dáng muốn đánh nhau.
“Ta là quỷ!” Nữ quỷ hét lên một tiếng liền bổ nhào về phía nàng. Hoa Vị Miên nhảy lên tránh thoát, lại một chiêu Vô Ảnh Cước quét qua, hơn nữa nghe thấy âm thanh xương sườn gãy cực rõ ràng.
Hoa Vị Miên lạnh lùng cười: “Thật muốn đá ngươi một cước làm ngươi trở lại bụng mẹ trùng sinh lần nữa xem ngươi có thể có sự đột biến về sinh mạng mới của ngươi hay không. Nhưng mà với chỉ số thông minh này của ngươi dù cho đột biến lần thứ N cũng vẫn là đồ ngu ngốc.”
Hiển nhiên nữ quỷ nghe không hiểu ý tứ của nàng, nhưng tuyệt đối nghe ra khiêu khích của nàng, không cam lòng lại xoay người nhào lên.
Hoa Vị Miên ổn định khí tức, tiếp theo đánh một chưởng phong ra. Lần này nữ quỷ cực kỳ lanh lợi, lắc mình tránh thoát. Lúc chuẩn bị đột kích lần thứ hai, Bố Thiện và Tuyền Ki xuất hiện, hai nàng vừa chạm mặt đã cùng nàng ta giao thủ.
Hoa Vị Miên ngồi xổm xuống lại phun ra một búng máu, ngực đau thắt ngay cả hít vào cũng khó.
“Ngươi có sao không?” Phó Ninh Tự tỉnh táo lại vội đỡ lấy nàng.