Hoa Vị Miên vươn tay rút châm trên người nàng, ngồi xuống lắc lắc đầu, hỏi: “Ngươi tới chỗ này làm gì?”
Phó Ninh Tự hơi do dự, nhưng vẫn cầm tờ giấy trong tay đưa cho nàng xem, “Vừa rồi bên trong tiền giấy ngươi đưa cho ta có cái này.”
Chính là thứ phát ra tiếng động khi lúc lắc trong tiền giấy ấy? Hoa Vị Miên suy nghĩ: “Lá gan ngươi cũng đủ lớn, ngộ nhỡ ta cố ý thiết kế hãm hại ngươi?”
Phó Ninh Tự cười khổ: “Ta đâu nghĩ được nhiều như vậy, chỉ ôm một tia hi vọng muốn qua xem.”
“Nương nương! Nương nương!” Giọng của một cung nữ vang lên từ một chỗ không xa, thì ra là giọng nói của Tước Nhi.
Ánh mắt Hoa Vị Miên lạnh lùng: Làm sao nàng ta lại càng muốn nhiều hơn như vậy, người không an bài đã tới sao?
Thấy ánh mắt của nàng, dường như Phó Ninh Tự có chút lúng túng, nhưng vẫn đỡ nàng đứng lên.
Lúc này Bố Thiện và Tuyền Ki cũng đã trở lại: “Người chạy mất rồi.”
Hoa Vị Miên gật đầu một cái, nhìn ánh lửa ngất trời bên kia, nếu để Tư Đồ Uyển Ngọc thấy bộ dạng bây giờ của nàng không biết lại ồn ào ra bao nhiêu chuyện, vì vậy nói: “Chúng ta đi trước.”
Tư Đồ Uyển Ngọc từ phía đối diện đi tới. Nhìn thấy hai người các nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Tiên tử với muội muội đi đâu vậy, làm tỷ tỷ tìm nãy giờ.”
Phó Ninh Tự dịu dàng hành lễ, rồi nói: “Muội muội thấy trong sân có chút buồn bực, liền ra ngoài một chút, đúng lúc gặp tiên tử, không tự chủ hàn huyên mấy câu. Ai ngờ nha đầu Tước Nhi này kinh ngạc, quấy rầy đến tỷ tỷ, thật sơ suất.”
Hoa Vị Miên lạnh mặt không mở miệng, lời cần nói cũng đã nói, đương nhiên nàng không có phần để nói rồi!
Tư Đồ Uyển Ngọc cười cười: “Muội muội và tiên tử không có chuyện gì thì tốt rồi. Âm khí trong cung này rất nặng, chúng ta rời đi vẫn hơn!
Ra cửa rẽ trái, mỗi người một đi đường.
Về trong cung, Hoa Vị Miên ổn định thân thể lại phun ra một ngụm máu. Bố Thiện vội vàng xem mạch cho nàng, chân mày nhăn thật sâu, kinh ngạc nói: “Nghiêm trọng như thế, không phải mấy ngày trước ghim châm đã tốt hơn rồi sao, chẳng lẽ vừa rồi người nọ đả thương ngươi?” Theo trận giao thủ ban nãy, võ công của người nọ cũng không xuất chúng, đáng nhẽ không đả thương được nàng ấy mới đúng.
Hoa Vị Miên ăn dược hoàn Tuyền Ki đưa tới, thu liễm khí tức nói: “Không phải nàng ta, là trúng độc.”
“Trúng độc?” Bố Thiện kinh ngạc, “Ta với Tuyền Ki cũng không phát hiện…”
Hoa Vị Miên nở nụ cười, ôm lấy Huyết Ngọc và Tiểu Hoa Bì nhảy lên trên đầu gối nàng: “Ta cũng không ngờ tới, khó trách hai vật nhỏ này vừa đến cửa Sương Hoa Điện đã quay đầu chạy. Thì ra là ngửi thấy mùi lạ bên trong.”
Vừa rồi trong Sương Hoa Điện đốt hơn nghìn nén hương, mùi hương che đi mùi Hủ Ky Thảo, bất tri bất giác hít vào quá nhiều.” Vốn dĩ Hủ Ky Thảo cũng không có tác dụng trí mạng, ngửi qua sẽ khiến tâm mạch chấn động vô cùng nhan chóng, tim phổi khó chịu, nói cách khác chính là triệu chứng của bệnh tim, hơn nữa gặp kích thích bất ngờ, ví dụ như nữ quỷ kia, lập tức có thể làm người ta đột ngột chết, đồng thời thần không biết quỷ không hay.
“Lần trước đoán chừng tiểu cung nữ đó cũng chết thế này.” Hoa Vị Miên xoa cằm trầm tư: “Vừa rồi Phó Ninh Tự nói trong tiền giấy ta đưa cho nàng ấy có một tờ giấy, xem chừng có người hại ta, lại đánh bậy đánh bạ liên lụy đến nàng.”
“Nếu Phó Ninh Tự chịu mắc mưu, đã nói lên chuyện này không thoát khỏi liên quan với nàng.” Bố Thiện nhíu mày nói.
Hoa Vị Miên gật đầu một cái, đang muốn nói gì đó, bên ngoài lại có người vào thông báo, “Tiên tử, Phó nương nương cầu kiến.”
Dừng một chút, Hoa Vị Miên mới nói: “Để nàng vào.”
Phó Ninh Tự mang theo thị nữ thiếp thân Tước Nhi đi vào, ra hiệu cho Tước Nhi đứng sau lưng, Tước Nhi vội nâng cái gì đó lại chỗ nàng, đặt lên bàn.
“Ninh Tự có một số việc muốn nói riêng với tiên tử một chút.” Phó Ninh Tự nhìn Bố Thiện và Tuyền Ki.
“Các nàng khẳng định đáng tin hơn so với nữ tử đứng sau ngươi kia, nếu muốn nói, thì ngồi đi!” Hoa Vị Miên không muốn cho nàng ta sắc mặt tốt, dù gì lúc nãy cũng cứu nàng ta một mạng, quay đầu lại đã dối trá rồi!
Phó Ninh Tự thở dài, ngồi xuống, mở chiếc hộp trước mắt ra: “Vừa rồi tiên tử cứu Ninh Tự một mạng, đây là chút tạ lễ nho nhỏ.”
Hoa Vị Miên liếc Thương Vân Châu trong hộp, lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải là tạ lễ “nho nhỏ”!”
“Gia phụ từng nói với Ninh Tự, Thương Vân trăm năm khó cầu. Khi nãy tiên tử vì cứu Ninh Tự mà để thân thể bị thương nặng, Ninh Tự chỉ có chút báo ơn này cũng là việc nên làm.” Phó Ninh Tự cười nhợt nhạt một tiếng, thoạt nhìn tựa hồ rất có thành ý.
Tuân theo phong cách từ chối thì vô lễ ai đến cũng không cự tuyệt, Hoa Vị Miên bảo Bố Thiện nhận Thương Vân Châu.
“Nói, ngươi muốn cầu ta chuyện gì?” Hoa Vị Miên uống một ngụm trà, dáng vẻ kiêu ngạo lắc lư chân.
Phó Ninh Tự lơ đễnh, cười sảng khoái một tiếng: “Ta muốn liên thủ cùng tiên tử lật đổ Tư Đồ Uyển Ngọc!”
Tay Hoa Vị Miên dừng lại một chút, đặt ly trà xuống, thu hồi ánh sáng thâm thúy trong mắt, cúi đầu, đùa giỡn Huyết Ngọc trong ngực, “Ngươi cho rằng tỷ tỷ ngươi do nàng hại chết?”
Phó Ninh Tự thấy nàng đoán ra manh mối, cũng không giấu giếm nữa: “Ba năm trước tỷ tỷ vào cung, một mình nhận tất cả sủng ái, thậm chí hoàng thượng vì tỷ tỷ mà xây dựng Sương Hoa Điện. Phải biết rằng ở hậu cung này, chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu mới có tư cách ở “Điện”. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho là tỷ tỷ sẽ là người đứng đầu hậu cung, vậy mà chưa tới nửa năm, không rõ tại sao tỷ tỷ lại bị bệnh chết, thi thể nữ tử hậu cung chỉ có thể để nhũ mẫu trong cung nghiệm xét. Vốn ta muốn truy cứu tới cùng, nhưng sau này ngay cả nhũ mẫu kia cũng không rõ tung tích, cho nên…”
“Cho nên ngươi liền vào cung, muốn báo thù cho tỷ tỷ của ngươi?” Hoa Vị Miên nói hết phần còn lại giúp nàng.
Phó Ninh Tự gật đầu: “Đúng vậy!”
“Tiểu cung nữ kia là người của ngươi?” Hoa Vị Miên nói: “Ngày đó nàng gặp chuyện không may, ngươi đi qua Sương Hoa Điện.”
“Ừ, sau khi tỷ tỷ ta chết, Sương Hoa Điện vẫn không sửa sang lại, lâu dần liền truyền ra cách nói quỷ nháo. Hoàng thượng hạ lệnh người trong hậu cung không được đến gần, nhưng ta lại cảm thấy chính xác là tỷ tỷ oan hồn bất tán, muốn ta báo thù cho nàng!” Trong mắt Phó Ninh Tự bắn ra thù hận: “Cho nên ta vẫn phái người âm thầm giám thị. Ngày đó là ngày giỗ của tỷ tỷ, ta đi bái tế, ai ngờ khi trở lại liền nghe thấy người phái đi đã xảy ra chuyện.”
“Vậy tại sao tiểu cung nữ kia lại là người của Hoàng mỹ nhân?” Hoa Vị Miên lại hỏi.
“Nàng ấy vốn là con cờ được xếp bên người Hoàng mỹ nhân khi ta vào cung. Lúc ấy Hoàng mỹ nhân và Tư Đồ Uyển Ngọc là người được sủng ái nhất trong hậu cung, dĩ nhiên ta phải hạ thủ từ các nàng!” Ánh sáng thù hận lại lóe lên trong mắt Phó Ninh Tự, “Ai mà biết chưa đầy một năm, Tư Đồ Uyển Ngọc đã được lên làm hoàng hậu, Hoàng mỹ nhân không còn phong quang* nữa.” (* náo nhiệt, ý chỉ sự sủng ái của Hoàng thượng với Hoàng mỹ nhân không còn như trước)
Xem ra Thuần Vu Phóng chính là đồ bỏ đi rồi. Hoa Vị Miên nhếch nhẹ khóe môi, “Ngươi bây giờ đã biết, nàng không phải tỷ tỷ ngươi.”
“Dĩ nhiên ta biết!” Phó Ninh Tự trầm giọng nói: “Chuyện hôm nay do Tư Đồ Uyển Ngọc khơi mào, chỉ sợ người nàng ta muốn đối phó là tiên tử ngươi. Thay vì chờ nàng ta tới, không bằng chúng ta chủ động xuất quân!”
Hoa Vị Miên nhìn nàng: “Nhưng làm sao ngươi khẳng định nàng hại chết tỷ tỷ ngươi?”
Điều này có người nói cho nàng biết. “Trong hậu cung còn có ai có thủ đoạn như thế, không phải hài tử của tiên tử mất dưới tay nàng ta sao?!” Ánh mắt Phó Ninh Tự sáng rực.
Hoa Vị Miên mất tự nhiên ho khan một tiếng, rất muốn nói thủ đoạn của ngươi cũng không tồi đâu! Nhìn dáng vẻ của nàng ấy chính là đã chắc chắn mình sẽ hợp tác với nàng, nhưng mà… “Ngươi không sợ trừ đi nàng, người ta đối phó chính là ngươi?”
Hiển nhiên Phó Ninh Tự đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên thời điểm Hoa Vị Miên hỏi nàng cũng không lúng túng chút nào, thẳng thắn đáp: “Vì ta biết hài tử của tiên tử không phải của hoàng thượng!” Hết sức kiêu ngạo lại còn tự tin.
Hoa Vị Miên lau mồ hôi lạnh, chỉ sợ nàng ấy nói ta biết con của ngươi là giả, vậy thì gay to!
“Người thông minh!” Nàng thở dài nói. Đoán chừng Phó Ninh Tự còn gài người bên người Hoàng thượng.
“Nhưng ta không thể đáp ứng hợp tác với ngươi.” Hoa Vị Miên phun ra đáp án của mình.
Phó Ninh Tự biến sắc, chẳng lẽ nàng cũng không hận Tư Đồ Uyển Ngọc sao?!
Hoa Vị Miên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng nghĩ ra được nàng ấy đang ở nói đó phán đoán tiết mục mối thù giết con đây mà. Ho nhẹ một tiếng, nói: “Thù đương nhiên ta sẽ báo, nhưng ta sẽ không vì vậy mà hợp tác với ngươi. Ngươi phải hiểu được, hậu cung là chiến trường của các ngươi.”
Phó Ninh Tự ngốc lăng chỗ lát, ngay sau đó hiểu ý cười một tiếng, đứng lên nói: “Nếu tiên tử nói như vậy, vậy Ninh Tự an tâm! Cáo từ.”
Ra khỏi Thiên Điện, Tước Nhi không nhịn được hỏi: “Nương nương, ngài nói mọi chuyện cho nàng, không sợ nàng cắn ngược lại chúng ta một ngụm sao?”
Phó Ninh Tự lạnh lừng cười: “Nàng không ngu xuẩn đến mức đi hợp tác với Tư Đồ Uyển Ngọc. Nàng không đáp ứng hợp tác cùng bổn cung chẳng qua là vì muốn mượn tay Tư Đồ Uyển Ngọc để xuất cung. Chỉ cần Tư Đồ Uyển Ngọc gây ồn ào nữa, sợ Thái hậu cũng sẽ hạ quyết tâm tạo áp lực cho hoàng thượng, lúc ấy nàng mới nhân cơ hội xuất cung.”
“Nếu nàng không đối phó hoàng hậu, vậy không phải lần này chúng ta đến không sao?” Tước Nhi thắc mắc.
“Hừ! Hôm nay tới, chẳng qua bổn cung chỉ cảnh tỉnh nàng mà thôi. Tâm tư của nàng bổn cung thấy rõ, nàng muốn lợi dụng Tư Đồ Uyển Ngọc xuất cung, không sao cả, nhưng nếu nói ra điều bổn cung nói kia bổn cung cũng có biện pháp khiến nàng không xuất cung được!” Phó Ninh Tự âm ngoan cười một tiếng, “Huống chi, Hoa Vị Miên nàng còn là một tiểu nhân có thù tất báo!”
Rất hiển nhiên Phó Ninh Tự nói đúng. Hoa Vị Miên đúng là tiểu nhân có thù tất báo, cho nên nàng đang nghĩ phải làm sao trừng phạt con “quỷ” kia. Thế nhưng Phó Ninh Tự lại tính sai một chuyện, đó chính là nàng quá coi trọng Hoa Vị Miên. Lỗ tai Hoa Vị Miên cũng không nghe thấy ý vị nhắc nhở trong lời nói của nàng ta, cũng có thể lý giải vốn dĩ nàng không để trong lòng, bởi vì trong từ điển của Hoa Vị Miên, cho tới giờ cũng không có ba chữ “Không làm được” này!
Hứng gió thu thở dài, Hoa Vị Miên ôm thân thể mềm mại của Huyết Ngọc, cảm thán: Làm sao mà cõi đời này luôn có những người tự cho là đúng như vậy đây?