“Cái gì, Mẫu hậu, người vẫn còn khảo nghiệm nàng.”
Âm thanh cao lên ba phần, đáy mắt Lý Ngọc hiện lên một chút lo lắng.
Nha đầu ngốc Liễu Nhi làm sao có thể đấu thắng mẫu hậu giảo hoạt kia chứ?
“Mẫu hậu, không lẽ người không cảm thấy như vậy là đủ rồi sao? Người cũng biết, người không biết nữ công như nàng, mấy ngày nay ở sau lưng ta giấugiếm học thêu, chỉ vì muốn bổ sung một chút đồ dùng gia đình, giúp ta giảm bớt trách nhiệm.”
Nha đầu ngốc này, nàng giấu hắn, không cho hắn biết, lại cho rằng hắn mắt mù không nhìn thấy vết thương trên tay nàng hay sao?
“Thiên nhi, ta đã nói rồi, cái này cũng không nói lên bất cứ điều gì, nếu làm Hoàng hậu, nhất định nàng còn phải nhận khảo nghiệm.”
Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp ẩn ẩn một chút không kiên nhẫn, Thái hậu nắm mắt, giống như muốn tiễn khách.
Thấy vậy, Lý Ngọc đành phải thỏa hiệp nói:
“Vậy Mẫu hậu định khảo nghiệm nàng như thế nào?”
“Không có khảo nghiệm nào so với cái chết dễ dàng để kiểm nghiệm lòng người!”
Cong môi nở nụ cười nhẹ như khói bay, đôi mắt hạn xinh đẹp lóe sáng.
“Chết? Không được, mẫu hậu, tuyệt đối không thể tổn thương đến Liễu Nhi!”
Sắc mặt Lý Ngọc nhất thời ỉu xìu, liếc mắt nhìn Thái hậu thêm mấy phần phòng bị và sắc bén.
Bởi vì nàng là mẫu hậu của hắn, cho nên hắn tôn trọng nàng. Nhưng nếu sự việc liên quan đến an nguy của Diệp Mộ Liễu, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
“Nhìn con gấp gáp như vậy, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không động đến một ngón tay của nàng.”
Đưa tay dí vào trán Lý Ngọc, Thái hậu liếc mắt, hắng giọng cười.
“Nếu ta làm như vậy, không phải con sẽ liều mạng với lão bà này hay sao?”
“Vậy ý Mậu hậu là?”
Nghe vậy, viên đá chặn ngang cổ họng hắn mới rơi xuống.
“Mẫu hậu muốn nhìn xem, lúc cha mẹ của nàng rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm đến tính mạng, nàng sẽ lựa chọn như thế nào!”
Tươi cười hiện lên trên mặt nhất thời thu lại, Thái hậu gằn từng chữ, trịnh trọng nói:
“Con người chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng, phản ứng lúc đó mới chân thực nhất.”
“Mẫu hậu, như vậy là không công bằng. Chuyện khó xử như vậy, người để cho nàng phải lựa chọn nhưu thế nào?”
“Mẫu hậu, nếu người không chịu thành toàn cho nhi thần thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải dùng chuyện này làm khó Liễu Nhi? Cha mẹ ruột của nàng, nuôi dưỡng nàng, đối với nàng ân trọng như núi.”
Ánh sáng trong mắt Lý Ngọc nhất thời ảm đạm, gương mặt tuấn lãng như ngọc hiện lên sự mệt mỏi và thất vọng.
“Nhi thần là người nàng yêu, có lời hứa cùng nàng sống chết, thể non hẹn biển. Người bảo nàng phải lựa chọn như thế nào? Chuyện như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng không thể lựa chọn, không có cách nào có thể lựa chọn!”
Cuối cùng, Lý Ngọc sâu sắc nhìn Thái hậu một cái, liếc mắt nói:
“Hơn nữa, dù nàng có chọn như thế nào, chỉ e Mẫu hậu đều có thể tìm lý do để bác bỏ nàng đúng không?”
“Thì ra Thiên nhi không tin tưởng Mẫu hậu?”
Nghe vậy, Thái hậu thở dài một hơi, gương mặt mỹ lệ làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, không đành lòng để cho nàng thất vọng…
“Thì ra trong lòng Thiên nhi, mẫu hậu là người như vậy sao?”
“Mẫu hậu quá lời, nhi thần không có ý này.”
Thấy vậy, gương mặt Lý Ngọc có chút xấu hổ, giọng nói không tự chủ mà chậm lại.
“Nhưng khảo nghiệm này thực sự mà nói là rất khó khăn…”
Nếu nàng chọn cha mẹ, Thái hậu nhất định sẽ nói nàng không đủ yêu hắn. Nếu nàng chọn hắn, Thái hậu sẽ nói nàng không đủ hiếu thuận.
Dù nàng chọn như thế nào, làm gì, đều sai.
Đây vốn không phải là khảo nghiệm, mà là gây khó dễ.
“Ta không muốn làm khó nàng!”
Như hiểu được Lý Ngọc đang nghĩ gì, Thái hậu thở dài nói.
“Thật ra, đối với người có một chút lương tri thì lựa chọn này không phải là khó, cho dù là yêu thì như thế nào? Có thể bỏ qua được sự sống chết của cha mẹ hay sao? Thiên nhi, con nghĩ lại xem, nếu có một ngày có người lấy sinh mệnh của Mẫu hậu đổi lấy người con gái con yêu, con sẽ làm như thế nào?”
Cúi đầu trầm tư, con ngươi Lý Ngọc lóe sáng.
“Nói như vậy, nếu nàng lựa chọn cha mẹ của nàng, mẫu hậu sẽ không trách trong lòng nàng không có nhi thần rồi hả?”
“Ở trong lòng Thiên nhi, mẫu hậu là người không có nhân tình nhưu vậy hay sao?”
Cười cười trừng mắt liếc Lý Ngọc một cái, gương mặt của Thái hậu hết sức bất mãn.
“Con yên tâm, chỉ cần nàng là đứa bé có hiếu, cửa ải này của mẫu hậu, các ngươi có thể qua